Sunday, January 22, 2012

Tháng mười chưa cười đã tối


Trầm hương đốt - thơm khắp mười phương
cho nội nhé!



"Không biết thằng ni đi mô mất biệt ! Hơi ~~~ Vài ba đồng bạc... không biết răng mà cứ bắt thằng nhóc ngủ còn ngậm ngón tay trong miệng mà đội thúng bún to đùng đi khắp làng như rứa không biết!"

Cho tay vào cái rổ đựng dăm ba cọng rơm, móc ra vài trái xoài nổi đồi mồi (1), ba bốn trái mãng cầu đã chuyễn sang màu thâm đen. Sờ sờ, mó mó vài phút rồi lại cho vào rổ, cất vào góc cái chõng tre. Đưa tay vổ vài cái trên trái mít dưới chân giường rồi lại thở dài nghe não nùng quá!

Trời tháng mười, mới độ bảy giờ mà ông trời đã lên giường mất . Cho dù ông trăng có thức cả ngày hoặc bà trời có đi ngủ sớm thì chả ăn nhằm gì với nội cả . Cái mong ước bây giờ của bà là được gặp thằng cháu yêu thương nhất đời mà thôi! Mấy trái xoài, trái chuối hay mẫng câu cả trái mít tố nữ nữa; hình như bọn chúng cũng đợi đợi, mong mong giống như nội - Có lẽ chúng đã nghe thấy bà đang sốt bụng, chờ mong cái ông hung thần ớm nhách nào đó đến thật lẹ cho chúng vào bụng cho rồi !



Ông sinh ra đời lúc mẹ mang thai ông vừa tròn 8 tháng vài ngày gì đó. Ông quậy quá nên bị lọt ra trong cái bọc trắng hếu bên cạnh bụi chuối sau hè. Nội phải rếu bà hang xóm đem dao rạch bọc cho ông chui ra... Vì thế nên da ông nhăn nheo như cụ già; ớm nhơm ớm nhách, khóc eo eo như con mèo của cô Mười Nhử. Nội và ông nhìn nhau không được bao ngày thì nội không còn thấy được ông lớn lên từng ngày như thế nào nữa. Ánh sáng duy nhất của một đời con người đã vĩnh viễn xa lìa nội và tan biến vào không gian u tối. Tuy thế, nội vẫn múm cơm với cá cho ông xực. Nhiều khi nội nhét nhằm vào mũi ông làm ông ré oe oe. Ông và nội sống với nhau trong căn nhà của nội. Hai bà cháu cùng chia xẻ cái chõng tre đầy rệp. Lâu lâu bà rị tai ông, bắt ông đem cái chõng ra phơi nắng hoặc nấu nước sôi chế vào vạt giường. Ông dắt nội đi cầu... Nội gải lưng ông - có khi ông hái lá bậy bạ cho bà chùi bị phỏng ĐÍCH nên bị nội đập gậy vào lưng ông... ông lè lưỡi cười toe toét ... Tối đến ông nhõng nhẽo rị tay bà đặt lên lưng ông... ông làm bộ ngáy phe phe. Nội hun ông chụt chụt, ông nháy mắt với mấy con thằn lằn trên cột nhà... Nhiều lúc ông phá quá, nội đét ĐÍCH ông, ông khóc ré rồi nội lại khóc theo...

Món ăn mà ông và nội thích nhất là sắn luộc - nội sún hết răng rồi! Ông nói "Để con nhai cho nội ăn hỉ?" Rứa mà nội ăn ngon lành (ôi nội của con ơi!) - ăn được vài lần, chắc nội hết muốn thưởng thức món sắn nhai trộn nước miếng của ông nên nội bày cách "Con gói vào lá chuối rồi con đập cho nhuyễn ra, rắc muối mè lên cho nội hỉ" . Rứa đó! Ông xoáy trầu bằng cái ống xoáy, mớm cho nội ông xực... Không có cái món khó ăn nào (xôi cháy) mà nội không ăn được! Có lần ông ghẹo nội khi hai bà cháu đang lấy lá mít xúc khoai chà ngạo đường đen(2) - "Nội nì... chéc hồi nớ... nội en kẹo nhìu quá... nên chừ nội sún hết reng hả nội?" Vừa mắng ông "Tổ cha mi!" thì bột khoai chà phì hết ra hai lỗ mũi của nội... ui da! nội bị mắc nghẹn rồi... ông vổ lưng nội bịch bịch... ông xách cả nồi nước chè đưa cho nội húp... "hướ làng xóm... thằng ni định mổ heo hả?". Ông quính quá khóc ròng ròng... vậy đó mà nội lại hun ông làm ông khóc mệt nghỉ luôn...

Ông hung thần ớm nhách về lâu lắm rồi; về trước khi ông trời nói "Good night" lận! Lần này ông về không báo cáo ai hết. Nhưng nội ông thì khác, bà đang nhìn ông chăm chăm. Ông đang ngồi thù lù trên cái phảng gỗ mít ở giữa nhà. Ông nhìn nội trong ánh sáng lấp lóe của chiếc đèn dầu trên bàn thờ... Hình như ông đang khóc thì phải? Đúng rồi! Ông đang chảy nước mắt đó... Tại sao nhỉ? Ông thương hại cho mớ trái cây hay ông quá cảm động khi nội vỗ bình bịch vào trái mít đang nằm ngủ ngon trên góc cái chõng tre, chất đầy mọi thứ của bà. Vậy đó! Món ngon, vật lạ... ai biếu gì nội cũng dành lại vài thứ cho ông Hung Thần Ròm hết. Nhiều khi chúng cháu có đứa thèm chảy rãi, rứa mà nội xua bọn chúng như xua muỗi. Ông hung thần thì khoái chí lắm ... Lâu lâu, ông ăn lòi cuống họng, ông mới làm bộ làm tịch "Nè anh cho chúng mày đây...". Chữ anh mà ông nói một cách ngọt sợt làm nội cười tươi như bông hoa giấy ở trước sân nhà luôn! Ông biết cách ăn cách nói trước mặt nội với bọn em út con của các cô chú ông, nên ông là Hung Thần Ớm mà !

( ...... Cảm động quá ! Nhớ nội quá ! Không biết nội nằm ở bên nớ có còn nhớ con không rứa nội? Tháng mười rồi đấy nội! Nếu nội không cười... trời tối mất con mần răng thấy nội nữa đây! Mùa ni mưa nhiều lắm! Có đứa mô lên thắp hương cho nội để nội khỏi run không rứa? Bên ni con có nhiều than lắm! Bi chừ than cháy lâu hơn hồi nớ đó nội! Nếu con lơ đểnh đốt cháy chõng tre của nội như hồi nớ thì BỌN MÌNH nằm run nội hỉ... Con đang khóc đây! Không viết được nữa rồi nội ạ!!! Hu hu hu... Con viết một lèo rồi khóc, hổng cần sửa lỗi chi hết... như rứa nội đọc mới được đó nội! hu hu hu...)

Cháu của nội - Thằng Hiển Ròm đây nội !


Chú thích:
(1) Xoài đồi mồi là xoài chín muồi, thơm ngọt như đường cát.
(2) Khoai chà là khoai lang có xơ ăn không nổi nên luộc rồi phơi nắng. Cứng như đá, phải cho vào cối giã gạo đâm nhuyễn trộn với đường đen. Khi ăn lấy lá mít xúc. Thời thơ ấu của tôi làm gì có muỗng!



Trở lại Trang Trước

Cập nhập lần cuối cùng lúc 8:30h ngày 31 tháng 1 2012
Phạm Công Hiển

No comments:

Post a Comment