Thursday, June 7, 2012

Mướp Đắng



Đắng khổ qua, chua là chanh giấy
Dẫu ngọt cho thế mấy cũng tiếng cam sành



Hồi mới gặp anh, tôi cứ ngỡ rằng anh vẫn còn trẻ lắm ! Sau nhiều lần trò chuyện cùng anh, tôi mới biết rằng tôi nhỏ hơn anh đến những 17 tuổi lận. Tôi muốn gọi anh bằng chú ngay nhưng tôi cứ hỏi anh miết và rồi anh mỉm cười nói với tôi rằng : "Ngà muốn gọi tôi bằng chi cũng được mà ! Miễn răng Ngà đừng kêu tôi là thằng hay bị ngượng miệng là vui lắm rồi !". Cái tiếng "Mà ... " của anh cứ kéo dài thòng làm tôi ngài ngại nói với anh rằng: "Vậy anh cứ gọi tên của Ngà cho thân mật, nhưng với điều kiện là đừng xưng tôi với Ngà há ? ". Anh trả lời tôi bằng cái nháy mắt làm tôi ngượng quá chừng chừng.

Dạo ấy, tôi thấy anh thật vui vẻ, yêu đời. Anh thường ghẹo tôi. Chưa ai ghẹo tôi đến mắc cở như thế cả. Vậy mà tôi phải đỏ mặt, tía tai khi anh phá tôi . Tánh anh rất bộc trực, anh nghĩ sao nói vậy. Nhiều khi tôi thấy anh rất dễ thương - Đó là những lúc anh nịnh tôi. Không ai nịnh tôi bằng anh hết. Cũng có lúc tôi thấy anh thiệt dễ ghét - Đó là những lúc anh sửa lưng tôi !

Anh dạy cho tôi nhiều thứ trên NET, như voice chat, như AIM như MSN. Anh hay hẹn tôi trên net vào những giờ nghỉ trưa, tôi và anh nói đũ thứ chuyện quên cả giờ giấc. Có khi anh giữ tôi lại chuyện trò với anh đến nỗi ông bảo vệ phải đuổi tôi về. Những lần như thế, anh hay :P hoặc ;) tôi. Tôi không hiểu gì về mấy cái dấu hiệu đó. Đôi khi tôi hỏi anh : "wink wink nghĩa là gì vậy há anh ?". Anh tiếp tục "wink wink" và ;) . Tôi xấu hổ khi được anh giải thích. Từ đó tôi có cái thú mới là đợi anh vào mỗi chiều sau khi anh tan sở. Tôi và anh trò chuyện đến nỗi cơm anh khê, rau luộc bị cháy. Đến nỗi anh chỉ nhai vài củ cà rốt rồi đi ngủ. Nhiều hôm, tôi vừa mới gặp anh, tôi chưa kịp cho anh chào, tôi đã chọc anh : "Hôm nay con thỏ của Ngà có muốn ăn cà rốt không ?". Anh nói: "Ăn riết vàng khè như củ cà rốt luôn rồi nè !".

Anh đã kể cho tôi nghe những chuyện buồn trong đời sống, ngay đến cả chuyện gia đình của anh . Nhiều lúc tôi thấy anh buồn buồn. Tôi tò mò hỏi anh : "Hình như anh đang có chuyện gì không vui hả." . Anh nói : "Ấy là chuyện khó tính thôi, Ngà đừng nên quan tâm làm chi !" . Tôi nói lẫy với anh: "Ngà đâu có quan tâm ! Nếu anh giấu Ngà thì thôi ..." Cái tiếng thì thôi của tôi kéo dài hơn cả trăm ki lô mét ... Vậy là anh khai tuốt luốt, hết trơn hết trọi. Tôi thấy thương cho anh quá ... đến số tuổi nửa đời người của anh mà vẫn còn lận đận.

Và rồi, không hiểu vì sao, tôi lại đem chuyện đau lòng nhất đời tôi, chuyện mà tôi chưa từng chia sẻ cho ai cả, ngay đến bố mẹ và đám em nghịch ngợm của tôi kể cho anh nghe. Anh an ủi tôi, phân tách mọi điều thật chí lý. Vì có anh bên cạnh , tôi đã quên đi rất nhiều về chuyện xưa. Tôi cảm thấy yêu đời, nỗi trống vắng trong tôi đã được lấp vá, những bữa ăn trưa tôi thấy ngon hơn, tôi cặm cụi làm việc thật hăng saỵ Tôi mến anh, và tin tưởng ở anh thật. nhiều. Tôi hay ghẹo anh : "Anh là bác sĩ giỏi nhất ! May mà có anh đời Ngà còn thấy dễ thương ghê ! ". Câu nói đó không ngờ anh đã cho tôi một tình cảm thật đặc biệt, thâm sâu hơn tình bạn, tuyệt vời hơn đến cả tình yêu .

Những đêm sau giờ làm việc, tôi bước vội vàng trong parking lot, tôi chỉ nghe thấy tiếng guốc của chính tôi gõ đều trên nền đá rồi cái điện thoại cầm tay của tôi lại reng lên. Lần nào cũng vậy, anh gọi cho tôi rất đúng lúc. Tôi sung sướng quá đỗi, tôi có cảm giác như anh đang đưa tôi ra đến tận chiếc xe trong Parking vắng lạnh. Có nhiều hôm chưa thấy anh gọi, tôi đã cuống cuồng sợ hãi và tự hỏi: "Anh đâu rồi hả ? Giờ này anh đang làm gì đó ? Xá gì một cú phone há anh ?". Vừa thầm trách anh xong, tôi đang quẹo chiếc xe vào con hẽm gần nhà với những giận hờn vu vơ thì cái điện thoại cầm tay dễ thương của tôi lại vang lên và giọng nói ngọt ngào chầm chậm của anh bên tai tôi : "Em về chưa ?". Tôi dừng xe lại bên lề đường nghe anh nói, nghe anh kể đủ thứ chuyện trong ngày. Tôi thường im lặng lắng nghe anh. Nhiều lúc anh sợ tôi lạnh, anh đuổi tôi về gấp. Tôi năn nỉ anh : "Nói thêm tí nữa đi anh". Anh luôn chiều tôi, vì anh sợ tôi lẫy nên anh cười hề hà nghe dễ thương quá. Sau khi anh chúc tôi một giấc ngủ bình yên, tôi sợ anh sẽ cúp phone một cái rụp, tôi vội vàng nhắc khéo : "Nói gì đi !!!". Anh thì thầm: "Anh Yêu Em !". Tôi hôn anh nhẹ qua ống nói. Những đêm đó tôi ngủ thật ngon, sau một trái táo, ly sữa ấm và cuốn truyện đang đọc bao giờ cũng bị tôi đè dẹp, nhàu nát dưới chiếc mền dày cộm.

Những ngày cuối tuần, có hôm tuyết rơi phủ trên lối về, tôi lại hay làm về muộn, anh vẫn chờ tôi . Có lúc thân xác tôi rã rơì rồi thiếp đi trong cơn buồn ngủ. Nhiều lúc tôi giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, tôi quơ tay lấy cái điện thoại cầm tay, lục lại những message trong ngày và giọng nói của anh đã thì thầm trong lúc tôi say ngủ : "Good night em !". Tôi mỉm cười mãn nguyện : "Cám ơn anh nhiều nhiều" và tôi ôm chiếc gối bên cạnh theo giấc ngủ thật bình yên ...

Chiều hôm ấy, anh khoe tôi: "Có khổ qua chiên trứng nè !". Tôi liếm môi mấy cái liền : "Đút cho em miếng coi !". Anh Ùmmm tôi một miếng, trong lúc tôi làm bộ nhai, Anh hỏi tôi: "trưa nay mẹ cho Ngà ăn chi ?".Tôi nói: "Mẹ kho cá thu với riềng !". Ăn cơm chiều xong, Anh mời tôi miếng cam, anh nói : "cam sành đấy em !", rồi anh làm bộ "haaaà...". Tôi thì nhõng nhẽo: "Ùmmm ....!". Anh Muahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh tôi một cái thật dài, tôi hôn lại anh. Rồi hai đứa thi nhau đếm chữ (chữ H phía sau chữ muah). Tôi mắc cở quá gỡ gạc : "Tại anh không bon chen nên mới thua em chớ bộ!". Nói xong tôi đuổi khoéo anh: "Ngà phải đi xuống lầu coi bọn ăn hại làm việc ra sao nè !". Tôi logoff AIM bõ anh ngồi lại phía bên kia một mình.

Còn ba hôm nữa là đến Tết, tôi thấy mẹ làm đũ thứ. Nhìn mẹ gói nem, bánh chưng, tôi nịnh mẹ: "Mẹ nè ... không ai khéo bằng mẹ hết ... ăn ở đâu cũng không bằng nem và bánh chưng của mẹ á !". Mẹ tôi nhíu mày: "Con bé này hay nhỉ ... Tết năm nào bánh chưng cũng lên nấm, nem thì chua lè ... có đứa nào rờ đến đâu !". Tôi cười trừ: "Mẹ làm thêm vài thỏi nem và vài cái bánh há !". Mẹ tôi không trả lời nhưng chiều hôm ấy tôi thấy mọi thứ nhiều hơn mọi năm, mẹ còn gói khéo hơn nữa.

Sáng hôm sau tôi lựa một thỏi nem và một cái bánh chưng cho vào xách tay và vội vàng đến sở làm. Tôi ghé bưu điện gởi cấp tốc cho anh cái hộp quà đầu tiên, và mong rằng anh sẽ nhận đúng ngay giao thừa. Tôi hồi hộp chờ đợi.

Trưa hôm sau, tôi lại ghé bưu điện để kiểm soát hộp thư; tôi ngạc nhiên khi ký nhận một chiếc hộp vuông. Bước ra khỏi bưu điện, tim tôi đập thình thịch, tay tôi run run, chưa bao giờ tôi hồi hộp bằng lần này. Tôi đã từng nhận hoa, quà sinh nhật của người yêu cũ, nhưng chưa bào giờ tôi cảm thấy sung sướng như lần này. Vừa lái xe, tôi vừa mỉm cười vừa tận hưởng một thứ hạnh phúc thật tuyệt vời tôi không tìm mà nó đã đến.

Tôi đưa tay sờ nhẹ tên anh trên chiếc hộp. Thỉnh thoảng tôi liếc nhìn cái hộp rồi tôi lại ôm nó vào lòng và mong sao đến sở thật mau.

Trong hộp gồm có một bao riềng khô, ba con búp bê nhỏ (biết nói khi liệng mạnh trên bàn), và một mảnh giấy vuông với những hàng chữ thật đẹp của anh:
Vĩnh Biệt em nhé ! Anh chúc em thật nhiều may mắn trong đời sống ... và tìm lại được niềm tin trong tình yêu. "Anh Yêu em và mãi mãi sẽ Yêu em ... nhưng tình yêu của mình sẽ chỉ dừng lại ở đây ..."
Hai hạt nước mắt nặng nề rơi xuống trên mặt bàn ... Tôi đưa ngón tay vẽ tên anh với hai giọt nước mắt, thế mà vần còn dư ...


Mến tặng BBV, KDT và P.
NYC, Oct 1 2000
PCH



Trở lại Trang Trước

Cập nhập lần cuối cùng lúc 8:30h ngày 31 tháng 1 2012
Phạm Công Hiển

No comments:

Post a Comment