Quay lại Trang Chủ
Chương 51
tôi vội chạy sang…chỗ đó,
nhưng Đu Đu bỗng xẹt ngang trước mặt làm tôi muốn ngất vì hết hồn.
+___+
“cậu…làm gì ở đây?”
“tớ… thì ra đúng là cậu hả?”
“sao cậu tới đây??”
“chị Huyền bảo thấy cậu… tớ đến xem thử mà.”
Đu Đu kéo tôi đi nhanh ra khỏi Vũ Trường 1 quãng xa
đến chỗ vắng ít người cậu ấy quay lại lớn tiếng..
“có gì để xem?? vui lắm hả??”
“ko phải.. tớ…chỉ là … quan tâm cậu”
“…gì…? tớ…ko cần”
cả hai chúng tôi im lặng và cúi mặt,
thậm chí còn nghe rõ tiếng thở của nhau..
ko biết vì sao mà tình bạn ngày nào của 2 đứa,
càng lúc càng xa..
“cậu ghét tớ rồi à, Đu Đu?”
“tại sao tớ lại ghét cậu?”
“dạo này cậu hay mắng tớ… hôm đó cậu chơi với Kim bỏ mặc tớ…cậu tặng Kim vòng hoa mà ko cho tớ… lúc thi cũng ko thèm nhìn tớ nữa..”
tôi giống như bị dồn nén oan ức thế nào,
sẵn tiện kể lể ra hết cho thoải mái…
dù sao tôi ko phải kiểu người hay để cảm xúc trong lòng được..
“tớ…chơi với Kim bỏ mặc cậu à?”
“uh.. ah, Kim trả cậu cái khăn nè… giữ lấy.. nếu ko thích tớ nữa thì tớ ko làm phiền cậu.. bái bai”
nói rồi tôi nhét cái khăn tay vào tay Đu Đu,
xong bỏ chạy, khóe mắt cay xè, ko hiểu vì gió bụi,
hay vì đang muốn khóc nữa…
“Xu Xu, đi đâu đó…chờ tớ……..!!!!!!!”
mặc kệ cậu ấy gọi, tôi cứ cắm cổ chạy,
ko biết chạy đi đâu nhưng vẫn chạy… và vì ko thèm nhìn đường,
tôi đâm bổ vào 2 ông anh nọ đang đi đường..
“nè, bé con, làm gì chạy nhanh vậy hả??”
“ơ…em..xin lỗi ạh…”
“xin lỗi đâu có xong… đi uống nước với bọn anh nhé..”
tôi phải lùi lại để né cái bàn tay to xù xì của người đó,
đang muốn chạm vào mặt tôi..
“này, đi chỗ khác chơi đi”
Đu Đu chạy xe đạp tới và hất hàm nói với 2 gã kia,
tôi mừng quýnh đi nhanh tới và bấu lấy tay áo Đu Đu.
“có bạn trai cơ à? thằng nhãi mày ăn nói với anh cho cẩn thận nhé”
“tao thích nói sao thì nói, làm gì tao?”
“mày…”
gã có bàn tay xù xì xông tới giơ tay cao,
nhưng người kia đã vội cản lại… lôi anh ta đi…
“thôi đi, gây với bọn nhóc làm gì??”
nhờ vậy, sau 2 phút lầm lừ nhìn, họ bỏ đi
phew……….hic hic T___T
“cậu đó, ngốc quá chịu ko nổi. lên xe tớ chở về.”
*__* tôi chỉ chần chừ vài giây rồi cũng leo lên yên sau,
đằng nào thì cũng ko dám đi lang thang giờ này..
Đu Đu vừa chạy vừa nói đều giọng
“bạn Hương Kim đó vừa xinh, lại hiền và tử tế nữa..”
“uh…”
dù Đu Đu nói đúng nhưng ko hiểu sao tôi ko thích nghe,
nên chỉ uh nhẹ rồi im lặng..
“tớ mới gặp 1 bạn nữ như vậy lần đầu nên thấy thích thôi..”
“rồi cậu bỏ mặc tớ…”
“tớ ko nghĩ là cậu lại…”
“lại gì…hic hic”
“lại…để ý như vậy.. sau này, có buồn gì, nói với tớ, hen.”
uhm… nói àh… nói làm sao…
chả lẽ nói “Đu Đu, cậu đừng thích Hương Kim hơn tớ, T___T
đừng cho Kim vòng hoa…”
sao nói được…
“nhiều khi tớ ko hiểu con gái các cậu nghĩ gì..”
“Đu Đu khờ…”
“này, ai bảo thế?? chỉ là, tớ ko thèm để ý thôi..”
tôi chỉ cười khẽ, ko thèm để ý cơ đấy..
vậy mà cậu ấy quấn quít với Hương Kim, còn đưa khăn cho cô ấy lau..
“mà cậu làm ở đó à?”
“uh…”
“có tốt ko?”
“bình thường… mai mốt đừng tới đây, phức tạp lắm”
“sao phức tạp mà cậu vẫn làm?”
“hỏi nhiều quá >_<” Đu Đu đấy, hễ hỏi hơn 3 câu là cậu ấy lại nổi cáu, và khi cậu nổi cáu thì tốt nhất là thôi, cái mặt Đu Đu khi bực lên thì hơi xấu xí… và khi đó cũng có nghĩa là cậu ấy ko thích trả lời.. okay… …………… sáng hôm sau. mới ngồi xuống bàn học, Long đã đẩy nguyên cái Kim Từ Điển sang cho tôi, trên màn hình đã bấm sẵn chữ Obsession. nghĩa là “nỗi ám ảnh” !?? tôi quay sang nhìn Long thắc mắc.. “là sao?” “hiểu cái tin hôm qua chưa??” “tin hôm qua à?” để xem… you become an obsession of mine… bạn trở thành nỗi ám ảnh của tôi.. huh?? “tớ là nỗi ám ảnh của cậu à??” “YEP ^_^” “sao vậy…? tớ làm gì mà cậu phải ám ảnh, hic hic..” “làm gì cũng thấy cái bản mặt ngơ ngơ, ngu ngu của Xu Xu hết!^^” ngu ngu? ngơ ngơ? ack ack.. >_< ăn nói thế à?? bảo tôi ngu áh… tôi quê độ đóng cái từ điển điện tử lại, xóa luôn tin nhắn hôm qua.. mặt người ta như vầy mà bảo ngu.. IQ 127 đấy nhá.. -____- Hùng vào lớp và má phải bị bầm tím, ack, ko phải “thành tích” của Lo Lo đấy chứ?? tôi trừng mắt nhìn Long, cậu ấy chỉ ngó lên trời húyt sáo… tủm tỉm cười.. “cậu… đánh Hùng à??” “ko phải tớ!!” “xạo đi… ko phải cậu thì ai vào đây..” “tớ chỉ túm nó… thằng Lãm đánh đấy chứ, hehe Chương 52
gì…?? Lãm àh??
tôi nửa tin nửa ngờ nhưng đằng nào,
cho dù là Long đánh, thì tôi cũng có làm gì được anh ta đâu..
T_T
tuy nhiên… nếu là Lãm thì khó tin quá..
[trạm xe buýt giờ tan học]
tôi cố tình nấn ná đợi khi thấy Lãm ra, mới lên xe,
tôi muốn hỏi cậu ấy chuyện đó…
“Xuân đợi tôi à?”
“ơ…sao cậu biết?”
“thường Xuân về lúc 11h, bây giờ đã gần 11h30 rồi”
“ah… uh..”
chúng tôi ngồi ở băng ghế cuối xe, vì khúc trên có 1 nhóm
đang cười nói ồn ào..
“có chuyện gì muốn nói phải ko?”
“ah… có phải cậ..u đánh… Hùng?”
“uh”
Lãm gật đầu và đáp nhanh làm tôi hơi sững người,
thái độ ko quanh co, cũng ko nói thêm gì,
chỉ là thừa nhận 1 điều rõ rệt.
“sao…cậu lại…?”
“Long nói Hùng nó viết bêu xấu Xuân”
“T__T nhưng cậu là người bình tĩnh cơ mà… lẽ ra…”
“chỉ có nắm đấm mới dằn mặt nó và mấy đứa con gái khác thôi.”
…. Lãm vẫn lạnh lùng nói, mặc kệ nỗi lo ngại của tôi,
cậu ấy giữ nét mặt bình thản hướng về trước..
hèn gì mà họ thân nhau..cho dù tính cách khác biệt,
nhưng cả 2L đều …bạo lực.. +__+
“thế mà tớ nghĩ, những người có đạo như cậu, phải biết kiềm chế..”
“thế à?”
“cậu ko sợ Chúa trách tội sao?”
“chiều qua tôi đã xưng tội rồi,^_^”
mắt cậu ấy nheo lại và khóe môi nở 1 nụ cười tinh nghịch,
ya.. suy cho cùng thì Lãm vẫn là 1 cậu học trò 17 tuổi như tất cả chúng tôi,
cậu ấy vẫn trẻ con, vẫn ham chơi, và quậy phá,
chỉ là thường phải cố tỏ ra mình chững chạc hơn 1 chút thôi..
“mà, Xuân làm bạn gái Long thật đi”
“huh?…sao cậu nói vậy?”
“nó… thích Xuân thật đấy. Nó cần và.. yêu Xuân.”
“trời, đừng có nói chữ đó mà, nghe kinh lắm..T__T”
“kinh gì chứ.. yêu là yêu, vậy thôi.”
trong khi tôi đỏ mặt ngượng thì Lãm thản nhiên,
nhún vai cười nhạt… và rồi, thở hắt 1 tiếng nhỏ..
“lúc trước tôi nghi ngờ nó chỉ đùa…cho vui, nhưng giờ tôi biết nó thật lòng..”
“tớ hổng nghe chuyện này đâu.”
tôi nói nhanh và ngồi xích ra xa Lãm, sát vào cửa sổ
cốt ko phải nghe cậu ấy nói linh tinh
về Long, về tình yêu…T___T
Lãm vẫn cố nói thêm, ko hiểu sao hôm nay cậu ấy
nhiều chuyện quá trời……………
“lảng tránh làm gì, nếu đến thì sẽ đến thôi. cũng như tôi vậy.”
………………
vì ko muốn nghe tiếp chuyện đó, nên tôi cũng ko hỏi
cái câu “cũng như tôi vậy” của Lãm nghĩa là gì..
dù sao thì thời gian sau đó, chúng tôi phải thi học kỳ,
ko còn ai đủ tâm trí để nghĩ vẩn vơ nữa..
ngày thi thứ hai, môn Văn học
tôi làm bài ko được tốt lắm, nên mặt mày như đưa đám..
cô chủ nhiệm nói nếu kết quả điểm trung bình dưới 7.5 thì tôi sẽ mất học bổng…
mà mất học bổng nghĩa là,
tôi chỉ còn đường chuyển về Gia Định..
vì ba tôi làm sao có đủ tiền đóng học phí ở cái trường xa xỉ này.
tâm trạng tồi tệ vì bài văn ban sáng,
lại thêm nhà có cậu hai ba chị Huyền đến chơi, cứ nói chuyện suốt,
thật là ồn ào!! >__< vì thế tôi ko ăn cơm chiều, lấy xe đạp chị Huyền, ôm theo tập môn Địa lý và Hóa… đi thẳng tới nhà thờ…Thánh An… tìm chỗ yên tịnh, để tập trung ôn bài.. ……… nhà thờ hôm nay đông đúc, có nhiều người đứng bên ngoài, tôi dắt xe đạp vào bãi gửi rồi ôm cặp đi lơ ngơ, có tiếng nhạc vang trong giáo đường.. oh, thì ra là 1 lễ cưới. quan khách đều đứng dậy 2 bên để cô dâu và chú rể bước từ ngoài vào lên đến chỗ có vị linh mục, đang cầm quyển sách chờ sẵn.. y như trong phim áh.^_^ nhìn thích thật… chú rể trao chiếc nhẫn cưới cho cô dâu xong thì, dàn đồng ca khoảng hơn 10 người.. phía sau vị cha xứ cất vang bài hát chúc mừng.. tôi chợt nhận ra người cao cao gầy gầy, quen thuộc cậu ấy mặc đồng phục màu trắng dài phủ qua gối,có đai đỏ ở giữa… nhìn tôi vẻ bất ngờ… rồi Lãm chỉ tay bảo tôi đi vòng ngã bên hông Giáo đường, cậu ấy cũng rời khỏi đó ít phút sau khi lễ kết thúc.. ………. “Xuân đến tìm tôi hử?” “ko, tớ định vào tìm chỗ học bài… nhà tớ có khách ồn lắm” “ah, ra thế. phía sau vắng rất dễ học..theo tôi nào” Lãm kéo tôi theo cậu ấy vào chỗ khu vườn hôm trước, nó vẫn yên bình trong lành như lần đầu tiên tôi ghé chơi.. dù ngoài kia họ đang hò reo chúc tụng đôi phu thê mới. “đám cưới vui hen” “uh, thỉnh thoảng lại có nhìêu đôi đến làm lễ..” “sau này tớ có lấy chồng, tớ sẽ cưới ở nhà thờ!^_^” trong 1 phút mơ mộng, tôi nghĩ tới bản thân mình, đang xúm xính trong chiếc váy cô dâu… bước vào thánh đường.. chà, đẹp như công chúa vậy…hihi.. “khi đó tôi ko hát đồng ca như ban nãy được..” “ủa, sao vậy??” “tôi ở chỗ khác…” “chỗ nào??” “Xuân thử nhắm mắt và tưởng tượng lễ cưới của mình, xem tôi đứng ở đâu?” tôi làm theo lời Lãm, nhắm kín mắt và bắt đầu chìm vào 1 giấc mơ cô dâu ở nhà thờ… T___T có ba mẹ, có ông nội, có cả chị Huyền nữa.. Hương Kim và Đu Đu nắm tay nhau(>_>)nhìn tôi mỉm cười, hic hic.
Long bê trên tay cái gối có 2 cặp nhẫn cười toe tóet
và bên cạnh cậu ấy,
là… Lãm… ở vị trí… chú rể!
Chương 53
O__o cậu ấy đang cười và bắt đầu cầm chiếc nhẫn lên..
“sao rồi, thấy tôi ở đâu ko??”
bị Lãm gọi giật, tôi mở mắt và lúng túng,
miệng lắp bắp ko nói được thành tiếng…
“thấy rồi hả? ở vị trí linh mục đọc câu hỏi “con có đồng ý lấy… Long làm chồng ko?” chứ gì.”
“hả? gì chứ?”
“uh, nếu Xuân cưới ở nhà thờ, tôi sẽ đọc lời chúc cho 2 người… khi đó gọi tôi là cha Paul đấy, haha!”
dù cười to nhưng Lãm có vẻ gì đó chua chát lắm,
tôi thấy ánh mắt cậu ấy như hướng về xa xăm..
làm linh mục àh… phải rồi, trước đây, Lãm có nói,
là từ khi gặp tôi, cậu ấy lại muốn làm cha xứ..T___T
nhưng tôi đâu có thấy cậu ấy là ông cha đâu, mà là,
chú rể cơ đấy.. chẳng hiểu tưởng tượng kiểu gì nữa…
có lẽ do ảnh hưởng ban nãy thấy Lãm ở giáo đường nên vậy thôi.
mà, tôi tự hỏi, sao tôi ko nghĩ sẽ cưới Đu Đu nữa,
như mọi lần từ trước tới nay?
“nghĩ gì mà suy tư vậy?”
“ah… ko…”
“Xuân cứ ngồi học ở đây, tôi đi thay bộ đồ… rồi ra học với Xuân nhé.”
“ok..”
thế nhưng suốt từ sau đó, tôi chả học hành vô được gì,
dù xung quanh vẫn yên lặng và dễ chịu…
đầu óc tôi cứ xoay vòng vòng, Lãm, Long, Đu Đu
sao lại thế chứ.. +___+
nhức đầu quá đi.
…………………….
có lẽ do ko học được vào đầu, bài thi môn Địa lý của tôi thật tệ hại,
còn tệ hơi bài Văn hôm qua…
T____T
giờ nghỉ giữa 2 môn thi, tôi chẳng đi đâu như đám bạn,
mà ngồi cố nhồi nhét mấy cái công thức Hóa..
“làm được ko, Xu Xu?”
“ko.. hic..”
“úm ba la xì bùa!!”
Long múa tay múa chân như ông thầy pháp,
rồi thổi phù phù vô mặt tôi *___*
“cậu làm gì vậy??”
“đuổi tà đi. mặt Xuân hôm qua tới giờ đen thui hà”
“đen?? đen chỗ nào?”
tôi đưa tay sờ mặt và chạy ra cửa sổ lớp để xem qua lớp kính,
đúng là đen thiệt… chắc ngồi nắng ngòai vừơn hôm qua..
“khờ quá cô nương, đen là nghĩa tối tăm đó!”
“huh? tối tăm là sao?”
Long lại làm cái hành động hôm nọ, banh 2 khóe môi của tôi ra.
“cười đi, cho sáng sủa lên. chù ụ hoài xui lắm.”
ah, thì ra… “đen” là vì mặt tôi cứ bí xị,
vậy mà tôi tưởng đen của nghĩa đen chứ…
T__T
nhưng cười sao được mà cười…
“tớ mà ko làm bài Hóa tốt là tớ bị đuổi khỏi đây àh”
“ko cần lo, tôi muốn Xu Xu ở đây thì chẳng ai đuổi đi được.”
“thôi, tớ chẳng thích thế. cậy quen biết để ở lại thì .. xấu hổ lắm”
“ủa, thế hả? vậy sao đây?”
căng thẳng từ chỗ tôi bắt đầu chạy sang Long,
cậu ấy nhăn nhó bóp trán, rồi nắm chặt 2 vai tôi..
giọng thúc giục và động viên..
“nè, XU XU, cố lên đi. ko chỉ vì Xu Xu mà vì 2 chúng ta!”
hai chúng ta áh? là sao..
đang lo gần chết mà còn nói linh tinh nữa..
tôi mặc kệ Long và tiếp tục lẩm nhẩm bài học,
hi vọng là cậu ấy đã đuổi vận xui của tôi đi rồi..
giờ thi Hóa
tôi bị xếp ngồi ở cuối lớp,
còn Long lại ngồi tít bàn thứ hai phía trên..
bài thi ko khó lắm nên tôi làm cũng tương đối,
nhưng trái lại, Long cứ quay xuống mãi và bị thầy giám thị nhắc nhở..
tôi nghĩ Long lo cho tôi..
whew.. vì thế khi Long lại quay xuống lần thứ…5,
tôi khẽ ra hiệu “OK” để cậu ấy yên tâm, nhờ vậy,
Long mới chịu ngồi làm hết bài thi của mình.
………sau khi nộp bài, bọn tôi dò kết quả với nhau,
và tôi phát hiện mình làm sai 2 câu cuối..
ôi trời… thế là hết..
“Long làm được ko?”
“ko kịp giờ, hehe.”
Long trả lời Thúy Lan qua loa và nhảy ngay tới chỗ tôi,
mặt mày hớn hở..
“tốt hả, Xu Xu?”
“ko…tớ làm sai rồi…”
“hả, sai hả??”
Lo Lo hơi thất vọng 1 chút nhưng cậu ấy cố gắng an ủi tôi,
rằng có lẽ ko mất nhiều điểm ở kết quả đâu..
“dù sao thì môn Toán Xu cầm chắc 10 điểm rồi, lo gì.”
“còn môn Anh Văn nữa..”
“môn đấy hả? chiều tôi qua… ah, điện thoại của Xu kìa”
tôi nghe tiếng nhạc reo nho nhỏ trong cặp,
và thế nên cho tay vào lấy nó ra xem..
đúng là có điện thoại gọi tôi..
số nào đó..
“alo?”
“Xu Xu hả?? thi được ko? trưa nay đi ăn chè ko”
“tớ ko làm được , ko đi đâu!!”
“sao vậy?? làm ko được hả?? kệ nó…”
“kệ sao mà kệ, tớ đang buồn lắm!”
“buồn thì đi ăn hết buồn! hoho… rủ Hương Kim đi chung cho dzui!”
oh hay, thế ra là cậu rủ Kim hay rủ tớ??
sẵn đang bực bội, tôi càng thêm nóng nảy,
giọng cậu ấy cứ vui vẻ tưng bừng sao đó,
trong lúc tôi đang âu sầu thế này..
“cậu thích thì 2 người đi đi, TỚ KO ĐI!”
và cúp máy cái rụp.
Long trố mắt nhìn tôi.
Cậu ấy chống 2 tay lên cằm,
tủm tỉm cười ra chiều phát hiện điều gì đó thú vị lắm.
Chương 54
“ko ngờ Xu Xu bé bỏng của tớ lại có lúc hung dữ thế đấy^^”
“BÉ BỎNG CÁI GÌ? AI LÀ XU XU CỦA CẬU?? DẸP ĐI! >_<” *__* tôi quát Long luôn bằng cái giọng đã nói với Đu Đu, rồi đeo cặp đi thẳng ra khỏi lớp.. anh chàng Hot boy chỉ ngẩn ngơ nhìn và cứng đơ… ko hiểu sao tôi như vậy nữa, hic hic.. tôi cũng ko tin là mình có thể to tiếng với bạn bè như vừa rồi. TT__TT ………… hậm hực ra tới cổng trường, tôi thấy Đu Đu đang ngồi trên xe đạp, vẫy tay liên tục, mặt vẫn tươi tắn..như hoa.. -__- “cậu tới đây làm gì?” “giọng cậu ghê thế. tớ đến đón cậu đi ăn chè..” “đón tớ? hay là tìm Kim?” tôi hỏi giọng cạnh khóe làm Đu Đu khá sững sờ, cậu ấy thôi cười và gạt chống xe, níu tay tôi.. “có gì ko hay với cậu sao?” “kệ tớ!! Hương Kim ở trong kia, vào đó là gặp á” nói rồi tôi quay mặt bỏ ra trạm xe búyt, nếu có xe tới, tôi đã leo lên đó luôn rồi… nhưng… xe còn đang ở đâu…. T__T Đu Đu vội xách xe chạy theo tôi. “tớ có tìm Kim đâu. tớ đến khoe cậu cái điện thoại nè. tớ vừa mua lại của anh kia làm chung, giá rẻ bèo!” vừa nói Đu Đu vừa chìa ra cái điện thoại Nokia màn hình đơn sắc màu xanh biển, tôi ko rành mấy thứ này, nhưng so với cái Sam Sung của tôi, thì nó có vẻ đơn giản hơn, bình dân hơn.. “mới mua hả?” “uh.. tại cậu nói muốn nhắn tin cho tớ mà..” giọng cậu ấy hơi ngượng ngùng, tay thì gãi đầu liên tục, làm mái đầu của hắn cứ rối bùng lên, trông buồn cười khiếp.. hihi.. “phù.. thấy cậu cười mới giống Xu Xu.. nãy giờ cậu cứ như con nhỏ nào đó, lạ lắm” “vậy ah..” “uh… thi ko tốt lắm huh?” “3 môn rồi, toàn te tua cả… tớ sợ ko còn học được ở Grand..” “uhm.. thì về Gia Định, ko phải lúc trước cậu bảo sẽ học dở để về trường cũ với tớ đó à..” giờ nhắc lại, quả là tôi có nói câu ấy khi chuyển trường, vì lúc đó tôi sống bám Đu Đu như con cá thờn bơn bám cá mập áh.. xa cậu ấy là tôi nghĩ mình chết chắc.. TT___TT còn bây giờ, tôi lại muốn học tiếp Grand School.. dù rằng ở đây tôi bị đa số bạn bè cô lập, nhưng… tôi lại có 2 người bạn khác luôn bảo vệ tôi, ko kém gì Đu Đu đó là Lo Lo và La La.. (lúc này Xu Xu ko còn nhắc tới Hương Kim nữa -à cái sự ghen của con gái thật đáng sợ ^_^) “hay là cậu ko muốn về lại trường cũ nữa?” “tớ..ko phải.. nhưng bị đuổi vì học kém thì còn mặt mũi nào mà về.” “cậu nói chuyện khác quá… trước nay cậu đâu có coi trọng điều đó.” giọng Đu Đu trầm buồn, và tôi cũng nhận ra, hình như, trong tôi xuất hiện cái gì đó, giống như…Long.. 1 kẻ coi trọng “sĩ diện”… với bạn bè… tại sao vậy nhỉ.. tôi ngồi sau xe Đu Đu và nghĩ mãi về bản thân mình, hình như tôi đã bị Long ảnh hưởng ít nhiều. whew.. “tớ xin lỗi.. hồi nãy tớ hơi quạu, cậu đừng để bụng nghen..” “để bụng gì.. tớ quên rồi.” “giờ ăn chè ở đâu?” thế là 2 đứa tôi tấp vào quán chè Bà năm, cách ngõ nhà tôi vài trăm met.. cơn mưa đầu hè bắt đầu lất phất rơi, xua cái oi bức của buổi trưa nồng. “sắp nghỉ hè rồi ha..” “uh… năm sau phải thi Đại học nữa.” tôi nhắc tới Đại học như 1 giấc mơ cháy bỏng, về nghề… cầm phấn.. 1 cô giáo dạy Toán ^_^ nhất định tôi sẽ vào sư phạm.. nhưng còn Đu Đu lại thở dài, ngó ra đường buồn thiu. “có khi tớ chẳng học Đại học đâu.” “huh? sao vậy??” “tốn tiền lắm, mà cũng ko đậu nữa.” “trời, cậu phải học Đại học để mẹ cậu vui chứ, đừng nghĩ yếu đuối vậy, Đu Đu à.” tôi vịn vai Đu Đu hơi siết nhẹ, cậu ấy cười buồn, lắc đầu rồi ăn hết chén chè của mình, chè khoai mì.. với bột báng.. Đu Đu chỉ thích ăn món ấy.. “uh, tớ yếu đuối. tớ ko dám nói cái điều nên nói, theo cái điều mình thích… hèn thật..” “cậu nói gì vậy, Đu Đu?” ban nãy Đu Đu bảo tôi lạ, còn bây giờ, tôi lại thấy cậu ấy lạ… hổng giống Đu Đu của tôi ngày nào, cứ nói năng lang man sao sao ấy.. “con gấu tớ cho cậu mất rồi à?” bỗng Đu Đu nhìn vào cái móc điện thoại bằng bạc của tôi, nói đúng ra là của Lo Lo cho tôi, rồi hỏi đột ngột làm tôi lúng túng.. “uh, mất hôm tớ bị kẹt ở Mandagui 1 đêm..” “cái này cậu mua à?” “của Long tặng đó.” “ah, là nó hả… nhìn xịn và đẹp hơn con gấu còm của tớ nhỉ?” mặc dù muốn nói là “nhưng tớ thích con gấu còm hơn”, tôi lại chỉ im lặng nhìn mưa rơi ngoài đường.. có lẽ vì Đu Đu tỏ ra thất vọng và ko muốn nghe thêm, cậu ấy đã gọi tính tiền khi tôi còn chưa ăn hết chén của mình.. “cậu có áo mưa ko?” Đu Đu hỏi và tôi lắc đầu, cậu ấy đưa cặp cho tôi ôm và cởi phăng chiếc áo học sinh của mình, để lộ phần thân trên khỏe khoắn.. T___T “cậu làm gì vậy..??” “cầm áo tớ che trên đầu để ko bị cảm. che cái cặp của tớ dùm luôn.” “cậu… còn cậu thì sao, ko bị cảm chắc??” “tớ khỏe hơn, ko bệnh đâu, tắm cho mát!! nếu ko lấy áo tớ che thì cả hai cùng ướt, cặp sách vở đều ướt. nghe Ca Ca đi, Xu khờ!” Ca Ca… đã lâu rồi Đu Đu ko xưng như vậy với tôi, hôm nay nghe lại câu đó, tôi bỗng thấy nó… quá đỗi ngọt ngào..T___T và như vậy, tôi ngoan ngoãn làm 1 cô em nhỏ nghe lời, cầm áo che cho mình và cả 2 cái cặp.. phía sau bà năm bán chè tặc lưỡi nói với cô cháu gái, giọng đầy niềm cảm mến dành cho chúng tôi.. “hai đứa nó nhìn dễ thương quá.. mong cho chúng thành đôi..” Chương 55
buổi chiều hôm đó Long xách sang nhà tôi 1 chồng sách,
toàn là môn Anh văn, +__+..
mai là buổi thi cuối 2 môn còn lại,
về Toán, tôi ko phải lo gì, còn Anh văn,
hic hic…T____T
mẹ tôi bảo Long và tôi vào phòng sách và máy vi tính,
chỗ ba tôi hay ngồi làm việc hoặc lên mạng
để ôn bài.
“sáng nay thằng Đu Đu nó đón Xu ah?”
“uh… sao cậu biết?”
“ah, đám bạn... tụi nó nói bạn gái tớ ngồi xe thằng khác!>_^”
“T___T trời..sao ko nói cho rõ…”
“tớ có nói rồi, thằng đó chỉ là bạn thân của Xu Xu thôi, đúng ko?”
“uh… nhưng tớ cũng có phải bạn gái cậu đâu”
Long nhăn răng lè lưỡi, rồi mở sách giả vờ chăm chú vô đó,
làm ngơ lời nói của tôi..
tôi bỗng nhớ câu Lãm nói, “Xuân làm bạn gái Long thật đi..”
whew…
“chia bị động câu này đi, Xu Xu”
anh chàng viết nhanh lên giấy rồi đưa tôi,
trên đó là 1 câu tiếng Anh…
“Long loves Xuan very much”
ack ack.. ví dụ bài tập gì kỳ cục dzị.. *___*
tôi cầm tờ giấy nhăn mặt …
“hổng biết làm hả? lấy động từ Love, chia cột 3, thêm to be vô, tân ngữ Xuan thì đưa ra đầu…”
cậu ấy cứ vậy mà viết hí hoáy,
mặt tỉnh khô như ông thầy gia sư thực thụ đang giảng bài say mê
“Xuan is loved by Long very much, hehe. hiểu chưa?”
“tớ biết rồi, nhưng ko chơi ví dụ như vậy đâu.”
“ví dụ này sinh động hấp dẫn dễ nhớ hơn.^^”
cứ thế, Long bắt tôi làm mệnh đề quan hệ, câu điều kiện, rồi điền giới từ,
với những bài tập tự chế của cậu ta..
khi thì “Long, who loves his Xu Xu till die, is a very Hot boy”
khi lại “If Xu Xu likes Lo Lo, he will be happy like crazy”
và rồi..
“Xu Xu will choose whom, among Lo Lo, La La and Du Du?”
vậy đó… thiệt là…
tôi dằn cây bút xuống bàn và ngoảnh mặt ra ngoài..
“cậu mà cứ cho mấy câu thế này thì tớ ko học nữa”
“hì hì.. thôi mà.. Xu Xu ới ời, làm nốt câu này thôi..”
“KO!”
với thái độ kiên quyết của tôi, Long cuối cùng cũng chịu thua,
cậu ấy đưa tôi bài tập trong sách,
và ngồi chờ tôi làm từng câu, hướng dẫn từng câu..
nếu như hỏi từ khi vào Grand School đến giờ,
ai là người lo lắng cho việc học của tôi nhất,
thì ko phải ba , ko phải mẹ, ko phải Đu Đu,
mà là Lo Lo…
chính là Hot boy Lo Lo, cái cậu mà hồi ấy làm quen tôi bằng thanh chocolate
với cái giọng hách dịch và chảnh chọe..
tôi còn nghĩ cậu ấy thuộc dòng họ băng đảng xã hội đen nữa,
mắc cười thiệt..
“sao tự nhiên cười??”
“ah…ko có gì…”
“ko chơi cười 1 mình nhé, có gì dzui thì nói cho tớ cười chung coi”
“ò, chỉ là tớ nhớ cái hôm cậu nói chuyện với tớ lần đầu thôi.”
“thế hả? khi đó thấy tớ sao?? hehe”
“đáng ghét lắm”
“Ack… vậy, còn bây giờ?”
tôi suy nghĩ 1 lúc rồi, thận trọng nói nhỏ,
cái điều thực lòng tôi đang nghĩ…
“uhm… giờ dễ thương hơn.”
“còn phải nói!! thế thì, Xu Xu thích tớ chứ?”
“thích àh… uhm… tớ quý cậu…”
“ai hỏi quý hay ko quý, tớ hỏi có THÍCH TỚ chưa??”
“uhm.. thì cũng…có chút chút”
tự nhiên tôi lại bị ép buộc phải trả lời
mặc dù chuyện đó đâu có lý do gì tôi phải đưa ra lời đáp?
đúng là khờ… lại bị Long bắt nạt…
T___T
“chút chút là bao nhiêu? bằng hay thua thằng Đu Đu?”
“sao đem Đu Đu ra so chứ…”
“thích so vậy áh!”
“cậu còn lâu mới bằng được Đu Đu…”
khi tôi nói tới đó, thậm chí còn chưa thêm khúc sau
“..vì tớ và Đu Đu chơi với nhau 6-7 năm rồi.”
thì Long đã sa sầm mặt và đổ quạu..
“nhưng nó có thích Xu Xu bằng tôi đâu!”
“sao biết ko??”
tôi nghênh mặt tức tối nhìn Long
bởi câu nói đó làm tổn thương niềm tin vào tình cảm tốt đẹp giữa tôi
và Đu Đu Ca Ca..
“hôm đó nó nói ko lấy Xu Xu mà.”
“huh? hôm nào??? lấy cái gì?”
“hôm nó chở tôi về bị Cảnh sát thổi đó. tôi hỏi nó có phải Xu Xu là bạn gái nó ko..”
“rồi sao??”
“nó nói ko phải, chỉ là bạn thân..”
“uhm..”
“tôi nói vậy nó và Xu Xu sẽ ko cưới nhau như ông nội Xu Xu bảo chứ?- thì nó nói “uh, tao ko lấy, nhường cho mày””
nhường á?? nhường là nhuờng thế nào..
thật vô duyên.. tự nhiên người ta mà đem đi nhường,
ghét Đu Đu quá trời đi…>__< “vậy mà Xu Xu lại thích nó nhiều như vậy… cho dù tôi làm gì cũng ko bằng 1 góc của cái thằng ấy” “…………cậu đâu cần làm gì……” “uh, vì làm gì cũng vô ích, đúng ko?” mặt Long buồn thảm như thể cậu ấy vừa bị điểm kém T__T tôi cũng chẳng vui vẻ gì hơn.. Long gấp mép trang sách làm dấu, xong dặn tôi “Xu học kỹ phần này, nghe nói thầy sẽ ra..” rồi cậu ấy bước ra khỏi phòng sách, đóng cửa nhẹ, tôi ko theo ra ngoài tiễn chân Long, mà ngồi 1 đống, thẫn thờ mông lung.. Đu Đu… ko cần tôi… cậu ấy sẵn sàng đẩy cho 1 người bạn lạ hoắc, thậm chí hôm đó Đu Đu chỉ mới gặp Long lần đầu.. tôi ko hiểu…tại sao.. RẦMMM tiếng va xe lớn đánh ầm ngoài kia, khiến tôi giật mình, Long vừa mới về.. ko lẽ…???? O___O Chương 56
tôi chạy ù ra ngoài và thấy 1 cảnh hỗn độn,
chiếc xe ba gác chỏng chơ nằm đè lên xe Long…
cái xe ko biết hiệu gì ấy…là của Long mà,
xung quanh toàn là gạch, cuối đường có căn nhà đang xây..
chẳng thấy cậu ấy đâu cả..
“Long ơi… cậu đâu rồi?? Long!…”
tôi chui xuống chỗ xe ba gác và xốc mấy cục gạch,
ko biết có điên ko khi tôi nghĩ Long bị đè dưới đống ấy..T__T
“tìm gì vậy nhỏ?”
anh chạy xe kéo áo tôi hỏi, rồi bảo tôi tránh ra xa,
để anh ta chất lại gạch lên xe..
“bạn của em đâu rồi…huhu… anh đụng chết bạn em rồi…”
“chết gì? có thấy đứa nào đâu, tự nhiên dựng xe ngay cua quẹo à…đang muốn gặp nó chửi nè.”
“sao..?”
tôi bị anh ấy đẩy mạnh ra,
mắt tôi ngấn nước, phần vì sợ Long bị tai nạn,
mà lại ko tìm ra cậu ấy…
phần vì cảm thấy mình đã làm Long tổn thương…
rồi thêm buồn Đu Đu nữa..
“lại khóc sao, Xu Xu?”
tiếng Long hỏi ngay kế bên, trời ạh,
cậu ấy đứng tỉnh queo và hoàn toàn lành lặn, ko có gì cả,
lại còn cười cười nữa..
“cậu… cậu ở đâu chui ra vậy?”
“trong nhà Xu chứ đâu. tớ quên cứ mang dép nhà Xu về nên quay vô đổi đôi giày…”
“trời…vậy mà tớ tưởng…”
“thấy hết rồi nhá, Xu Xu phát khóc vì tớ!!^_^”
“thôi 2 cô cậu tránh đường dùm!! cậu đó, lần sau dựng xe đàng hòang nghe chưa! may mà gạch bể ko nhiều, chứ ko là tui bắt đền rồi..”
anh ba gác nói quày quả mấy câu rồi đạp xe tiếp,
tôi đưa tay dụi mắt, để giấu giọt nước mắt trên khóe chực trào..
hóa ra tôi cũng sợ mất Long như thế..
“cậu làm tớ sợ quá..”
“sợ tớ bị tông à?”
“uhm…bây giờ, cậu ko sao thì về đi, mai còn thi nữa..”
“có khi tớ bị tông thật thì tốt hơn… còn ko sao lại bị đuổi về..”
mặt Long xụ xuống và cúi đầu thất thểu leo lên xe,
nổ máy, chạy lạng quạng và… đâm vào tường…trời ơi..
tôi vội chạy tới..
“cậu chạy đàng hoàng đi mà…”
“kệ tớ… Xu Xu về chơi với thằng Đu Đu đi, để tớ bị xe tông chết cho rồiiiiii”
“ack ack, cậu nhõng nhẽo với tớ àh??”
Lo Lo nhăn răng cười.. thì ra là cậu ấy đùa..
xem ra chuyện ban nãy trong phòng, cậu ấy đã quên đi,
lại là Long vui vẻ và nghịch ngợm..
tự nhiên tôi thấy Long đáng yêu…
“hai người vui vẻ nhỉ?”
giọng của Đu Đu làm tôi giật thót, quay phắt theo hướng phát ra tiếng nói,
cậu ấy đang ngồi trên xe đội mũ sụp tối mặt,
ngước nhìn 2 chúng tôi.
“eh, qua đây, đứng đó làm gì?”
Long ngoắc gọi Đu Đu và cậu ấy cũng chạy chậm tới,
tôi chỉ đứng như con bù nhìn rơm.
“chiều tối rồi còn đội nón chi vậy?”
“tao bị cảm … hắccc…hắc…xi``````````lạnh… mày đi đâu qua đây? hắc..xì…”
cứ nói được vài câu là Đu Đu lại hắc xì,
làm tôi và Long phải né để tránh “văng miểng”..
nhưng giọng cậu ấy đúng là bị cảm..
chắc hồi trưa cởi áo dầm mưa..
“cậu bị cảm sao ko ở nhà còn đi đâu?”
“đi làm, ko nghỉ được.”
“trường mình thi xong chưa?”
“mai bữa cuối…hắc..xi``”
“vậy giống bên tụi này.. mày hắc hắc hoài, thôi nghỉ 1 bữa đi, chết ai đâu”
“chết tao chứ chết ai. thôi, 2 người đi chơi vui vẻ, chào nhé.”
“đi chơi đâu mà đi chơi…chứ..”
Đu Đu ko nghe hết tôi, cậu ấy chỉ giơ tay bye bye rồi đạp đi luôn,
Long nhìn theo 1 hồi rồi bỗng ra giọng suy ngẫm..
“có lẽ tớ cũng nên đi làm thêm như nó..”
……………………
buổi tối sau khi học xong phần Long đã dặn,
tôi leo lên giường bấm tin nhắn cho Đu Đu..
cũng như Long, tôi sớm quên câu chuyện về “nhường nhịn” hồi chiều,
vì tôi luôn tin rằng mình có 1 chỗ trong lòng Đu Đu,
như cậu ấy ở trong lòng tôi vậy…
“cậu hết cảm chưa..?”
tin nhắn gửi đi lúc 10h kém mà
mãi tới hơn 11h tôi mới nhận được tin hồi âm.
“chẳng sao cả. ngủ đi, Xu khờ”
thế đấy, cộc lốc và đơn điệu.. đó là “phong cách” của Đu Đu rồi.
tôi chán nản ko nhắn thêm và ngủ luôn tới sáng..
……….
nhờ buổi ôn tập chiều qua mà tôi làm bài Anh văn khá ổn,
so với tụi bạn thì ko giỏi hơn nhưng nếu với chính mình,
thì đã là 1 thành công lớn khi ko bỏ trống câu nào..
cả cái phần hôm qua Long dặn học,
cũng được cho trúng tủ luôn..
hihi…
môn Toán tôi thi như dạo chơi, đề thi quy định 90 phút
mà tôi chỉ cần gần 40 phút thôi..
ngồi chờ hết giờ ko được, tôi nộp bài sớm,
Lo Lo vẫn đang cặm cụi làm bài..
tranh thủ thời gian tôi bắt xe sang Gia Định,
dù sao thì cũng là buổi thi cuối , ko biết Đu Đu làm bài thế nào..
khi tôi tới thì trường cũ cũng vừa gõ chuông hết giờ.
tôi đứng chờ ngòai cổng..
“eh, bà XU! XU XU”
nhỏ Hoài Anh thấy tôi và kêu í ới, tôi cũng đi tới chỗ nó,
nó đang cầm xấp đề bài thi trên tay..
Chương 57
“bà coi dùm mấy bài này tui giải đúng ko, hic hic…”
“phải có thời gian giải chứ, tớ có phải thánh đâu”
“coi câu này trước thôi, phần toán đạo hàm này tui hổng rành cứ sai hoài àh…”
“uh..”
thế là tôi bị nhỏ tóm lại bắt giải dùm câu 4 trong đề,
mất hết 10 phút để làm…
trong lúc tôi cố giải cho nó, thì Hoài Anh nói linh tinh đủ chuyện,
chuyện trong lớp, chuyện của nhỏ, rồi chuyện Đu Đu..
“hôm đó ko ngờ mình thi đối đầu hen… bà nhường tụi tui ai cũng thấy hết.”
nghe nhắc tới vụ thi, tôi lại chột dạ,
liền ngẩng lên hỏi nhỏ Hoài Anh lo lắng..
“thấy sao?? rồi họ nói gì hung?? hic..”
“pa Đu Đu của bà bị tụi lớp mình chọc quá trời, mỉa mai nó được con gái giúp mới thắng, rồi còn nói lúc đánh Karate cũng đựơc nhường, làm hắn khùng lên ko nhận phần thưởng luôn. tui với Phan Huy ôm hết mà ngại quá…”
“trời… có chuyện đó sao?”
“uh, tại bà ko àh… ông Đường bữa đó hễ ai nhắc bà là nổi nóng, ổng có làm gì bà ko?”
“đâu có làm gì…”
ah, ko, Đu Đu nói định qua cho tôi 1 trận, hic hic
thế rồi cậu ấy lại cho qua như ko có gì..
thì ra việc tôi thi ko đàng hoàng làm cho cả 3 người đều ko vui,
Long thì bị bạn bè nói bán độ TT___TT
Đu Đu thì cũng bị chê cười, còn tôi, trở thành tội đồ,
biết thế cứ thi hết mình cho xong..
lúc trước thấy có lỗi với Long, giờ lại thấy có lỗi với Đu Đu,
tôi làm gì đều ko đúng cả..
tôi chán bản thân mình làm sao.
“vậy Đu Đu ko lấy tiền lần đó ah?”
“uh, ko lấy đồng nào.”
“tớ tưởng Đu Đu thi vì tiền chứ…”
“đúng là vì tiền thưởng thật, hôm đó hắn có nói với tui là cần tiền nên tui kêu thi chung..”
“vậy sao cậu ấy ko lấy?”
“bà ngu quá, hắn tự ái đó. vậy cũng ko hỏi. bọn con trai hay có màn này mà.”
nhỏ này, dám bảo tôi ngu, ờ mà tôi ngu,
ai cũng bảo vậy thì còn sai thế nào đựơc..
Xu Xu ngu ngu.. T____T
khi tôi đưa cho Hoài Anh đáp án bài thi vừa giải xong,
cũng là lúc Đu Đu ôm cặp từ trong nhà vệ sinh đi ra,
mặt hơi tái.. nói với tôi bằng giọng khàn khàn..
“cậu lại lang thang tới đây làm gì?”
“sao gịong cậu nghe nặng quá, bệnh thật rồi..”
“hặc hặc.. chắc do ngủ nhiều.. có sao đâu..hặc hặc..”
Hoài Anh che miệng khúc khích cười,
cảm ơn tôi đã giải dùm nhỏ rồi đứng dậy..
“thôi tui về trước, hai ông bà cứ thỏai mái mà tâm sự..haha”
còn lại 2 đứa, tôi với Đu Đu bước đi mà ko nói gì,
nắng trưa dịu đi chút ít so với mọi thường,
trời lại kéo mây đen..
“chắc sắp mưa nữa.”
“cậu chở tớ về nha, Đu Đu..”
“sao ko kêu Long chở ấy”
tôi mở to mắt nhìn Đu Đu 1 cách ngạc nhiên, kỳ lạ,
tại sao lại nhắc Long và còn nói như vậy?
có cái gì đó giận hờn trong mắt Đu Đu..
“tự nhiên có Long ở đây là sao?”
“thì nó thích cậu, cậu thích nó, 2 người cặp bồ cho dzui”
“cặp bồ gì… cậu nói lung tung quá.”
“giờ nhiều đứa con gái có bồ lắm, cậu cũng có đi để khỏi bám theo tớ!”
what? cái gì…?
bám theo… whew… thế đấy…
hóa ra là Long nói đúng, Đu Đu ko thích tôi như tôi đối với cậu ấy,
tôi chỉ là con cá thờn bơn phiền phức..
okay… nếu cậu nói vậy thì..
“tớ về đây.”
tôi quay mặt đi và ko muốn nhìn thấy cậu ấy nữa,
Đu Đu của tôi, Ca Ca của tôi, cuối cùng thì cậu cũng nói ra điều đó..
mũi tôi cay xè…
Xu Xu, đừng khóc, đừng khóc, Xu Xu,
khóc có gì hay ho đâu, chỉ làm mình trở nên yếu đuối,
cậu ấy sẽ cừơi mi đó, Xu Xu..
bước chân tôi ngày càng nhanh hơn, và tôi chạy cắm cổ,
cậu ấy đứng đó ko đuổi theo, ko gọi tôi lại,
mặc kệ tôi……
chưa bao giờ tôi cảm thấy Đu Đu tàn nhẫn như thế.
………………………
tôi đi bộ mãi tới lúc chân mỏi rã rời,
thì nhận ra mình đang ở 1 nơi nào đó, sát bờ kênh xanh,
nắng chiều tắt dần làm màu trời cứ nhá nhem,
1 chút ánh dương tàn cuộc..
tôi ngồi xuống mở cặp.. điện thoại có tới 6 cuộc gọi nhỡ.
… nhà gọi 3 cuộc… lần đầu tôi đi ko báo về..
Long 2 và Lãm 1…
chỉ có họ là biết số tôi thôi, còn ai vô đây.
điện thoại lại reo tiếng nhạc vui nhộn,
trong khi lòng tôi lại sầu thảm vô cùng..
“Xu Xu hả? có phải có gì ko, đi đâu thế chứ??”
“tớ đang ở bờ kênh, chán quá…”
“sao vậy?? bờ kênh nào, nói tớ đến ngay!!”
tôi đọc tên đường cho Long rồi ngồi chờ cậu ấy,
bụng đói meo… mà cũng ko thấy muốn ăn.
tiếng chuông đổ làm tôi chú ý,
hình như cũng có 1 nhà thờ gần đây..
tôi nhớ tới La La.
cậu ấy cũng gọi tôi 1 cuộc…
suy nghĩ ít phút, tôi lại bấm số gọi lại cho Lãm..
“cậu gọi tớ à?”
“tôi bấm nhầm số thôi, đi chơi với Long vui ko?”
“đi chơi với Long? hồi nào?”
“ko phải 2 người đang ở cùng nhau sao?”
“Long đang tới, nhưng…”
tôi đang nói thì Long thắng xe cái kétt,
có lẽ nghe tiếng Long nên Lãm chủ động bảo tôi cúp máy..
khác với lần trước là sẽ quát tôi “đi đâu vậy hả? làm người ta lo muốn chếtttt”
TT___TT hay là sẽ cáu kỉnh trách móc tôi..
nhưng Lo Lo chỉ nhìn tôi thật lâu rồi,
bước tới nắm tay tôi kéo vào lòng ôm ghì..
ko hiểu sao tôi thấy ấm áp..
và ko xô cậu ấy ra như hôm đầu tiên ở nhà..
có lẽ tôi cần 1 chỗ dựa.
khi mà Đu Đu đã đẩy tôi đi..
“đã nói đừng có mất tích như vậy mà.”
“cậu bỏ tớ ra đi, người ta nhìn kìa.”
“kệ họ, họ ganh tỵ đấy.”
T__T
……………
Chương 58
dọc đường Long cứ thỉnh thỏang lại quay ra sau,
cứ như sợ tôi bị lọt xe mất vậy..
hơi thở của cậu ấy có gì đó thấp thỏm,
muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi..
“cậu ko hỏi tớ đi đâu à?”
“chắc đi gặp thằng Đu Đủ.”
“Đu Đu chứ Đu Đủ gì…”
“mà Xu đi gặp nó phải ko?”
“uh…”
“sao gặp nó mà lại buồn hiu vậy, nó ăn hiếp Xu Xu hả?”
whew… Đu Đu ăn hiếp tôi? buồn cười thật.
Đu Đu ko phải là người luôn bảo vệ khi tôi bị người khác bắt nạt đó sao..
bây giờ cậu ấy lại trở thành kẻ làm tôi khóc,
đúng là…
“tớ ko thích Đu Đu nữa..đừng nhắc.”
Lo Lo thắng xe gấp, làm tôi bị ép sát vào lưng cậu ta,
+___+ sao chơi kỳ vậy chứ..
“nói gì?? xù nó à?? ko thích nữa??”
“uhm… từ nay tớ ko quan tâm tới cái người ấy nữa.”
“huray!! ^_^ so good……~~~yay ayayaya”
cậu ấy hú lên như chó sói và tay trái vung lên trời giật giật,
hệt như mới gặp chuyện gì thành công lắm,
người đâu mà vô duyên, chuyện buồn của tôithành chuyện vui của cậu ấy,
ghét ko… >__< nhưng tôi lại bật cười trước hành động đó của Long chẳng lẽ đáng vui như vậy sao..? “àh, nếu nhà có hỏi thì bảo đi với tôi từ trưa nhé.” “sao vậy?” “lúc nãy mẹ Xu gọi tớ tìm Xu, tớ nói 2 đứa mình đi chơi patin ^-^” “trời đất…” thì ra là… Long đã nói vậy để gia đình tôi ko lo lắng, tôi đoán có lẽ Lãm đã gọi về nhà tìm tôi, và mẹ nói tôi đi với Long, nên ban nãy cậu ấy mới bảo thế.. ko biết nên cảm ơn Long hay là nhắc nhở cậu ấy nữa. …………… ba tôi mắng tôi 1 trận kinh trời động đất, mẹ cũng la bồi thêm T___T mẹ nói dù Long thế nào thì cũng phải gọi về nhà báo 1 tiếng.. tôi chỉ cúi mặt im thinh. “nghỉ hè xong thì về quê với ông nội 1 tuần, ko đi đâu chơi trên này hết.” “về quê ạ?” “uh, về phụ bác hái rau, làm ruộng… coi như phạt. hiểu ko?” giọng ba đặc quánh trong cơn giận, mẹ tôi cũng gật gù, ông nội ngồi trên ghế sofa nhún vai.. okay…về quê thì về quê… ………………… một tuần sau thì trường tôi tổng kết điểm thi cộng lại với điểm trong lớp chia ra cũng được 7.8, hú vía, ít nhất tôi vẫn giữ được học bổng..và ở lại Grand.. ngày họp phụ huynh, chỉ có chị My vào dự cho Lo Lo, tôi tự hỏi sao ba mẹ cậu ấy lại thờ ơ với việc học của con mình như vậy.. “cậu ko nói với ba mẹ hả?” “họ đi công tác rồi. mà nếu ko đi thì cũng chẳng có thời gian dự..” “vậy họ có hỏi kết quả học tập của cậu ko?” “thôi, đừng hỏi chuyện này, nghỉ hè rồi, có kế họach gì ko?” “mai tớ về quê với ông nội.” “quê hả? ở đâu?” “Tiền Giang” “cho tớ theo chơi với” tôi lắc đầu từ chối, vì ba sẽ ko cho, ba đã bảo phạt tôi mà.. có phải đi chơi đâu.. ba dắt xe ra cổng và tôi theo lên xe, Long cúi chào nhưng mặt ba tôi lạnh tanh. chắc còn bực chuyện tuần trước.. +__+ ………………………… sáng hôm sau tôi thu xếp đồ vào ba lô, ông nội cũng vác theo 1 cái túi to.. rồi 2 ông cháu đi bộ ra trạm xe. “eh, thằng Đu Đu nó ko tiễn con sao?” “ko, bọn con nghỉ chơi rồi.” “tụi bây nhiều trò quá… hay giờ qua nhà nó chào tạm biệt đi” “thôi hổng cần đâu, xe tới rồi kìaaa” tôi kéo ông lên xe vội vã như chạy trốn, cái tên Đu Đu bây giờ với tôi sao mà trống rỗng, ko thấy nhớ hay mong mỏi gì nữa……… tôi và ông nội đón chuyến xe búyt ra Bến Xe Miền Đông để bắt 1 chuyến về quê, thì lại gặp La La cùng 1 nhóm người ở đó.. họ cũng đang chờ xe thì phải.. “2 người đi đâu thế?” “tớ và ông về quê… ở Cai Lậy. còn cậu?” “tôi đi với nhóm hướng đạo sinh nhà thờ. hè nào cũng đi 2 tuần.” “ah… đi đâu vậy?” “Vĩnh Long. Xuân cho tôi địa chỉ đi, có khi tôi ghé sang chơi.” “tớ ko có địa chỉ.. nhưng khi nào muốn sang thì cậu gọi tớ, tớ có mang điện thoại theo mà.” “Okay.” Lãm chào tôi và ông để lên xe với nhóm, trước khi xe rời bến, cậu ấy như nhớ ra điều gì, cố chạy xuống nhét vào tay tôi cái đồng hồ… có gắn la bàn của mình.. “giữ lấy… phòng khi cần đến” tôi còn chưa kịp phản ứng thêm gì, cậu ấy lại chạy vội lên xe ông nội đứng kế bên hỏi thắc mắc.. “sao nó cho con cái này?” “chắc sợ con lại bị lạc ông ạ.” “bộ con bị lạc rồi hả?” T___T tôi ko dám trả lời, ông nội biết thì ko sao, nhưng ông mà kể với ba hay mẹ, thì họ lại coi tôi là sinh vật sắp bị tuyệt chủng, thế nào cũng lo lắng thế này thế kia, rồi có khi còn ko cho tôi đi cắm trại nữa. Lãm buồn cười thật, tôi chẳng biết sử dụng la bàn, nếu có lạc thì cũng ngồi chờ người ta tìm, làm sao mà biết hướng nào hướng nọ.. ……….. ở quê, chỉ có gia đình bác hai tôi thôi, ông nội ko thích bác gái nên mới lên Sài Gòn ở với ba, chứ ông nói ở quê vui hơn nhiều.. “địa chỉ nhà mình là mấy vậy bác?” “ấp 3 xã Thạnh Lộc, Huyện Cai Lậy. Chà, mà sao hôm nay bé Xu lại hỏi địa chỉ nhà bác?” “con hỏi cho biết thôi” uh, mà tôi .. hỏi để làm gì nhỉ. ko hỉêu sao tôi lại mong…La La đến chơi, ở đây… buồn quá..dù tôi cũng chỉ mới đặt chân về nhà bác.. Lo Lo is calling… Lo Lo, ko phải La La.. whew.. Chương 59
giọng Long hồ hởi vang to trong điện thoại,
tôi đoán cậu ấy đang đi đâu đó cùng bạn bè, vì nghe ồn ào..
“ở đó xa ko, đi xe máy tới được ko?”
“ko được đâu, tớ nghĩ xa lắm, tận Cai Lậy, cậu ở trên đó chơi đi.”
“nhớ Xu Xu quá àh”
“ack.”
tôi vác cái điện thoại chạy ra vườn tránh để bị bác hai
và mấy anh chị nghe thấy..
rồi mới dám nói tiếp với Long.
“alo?…alo???”
mất sóng rồi.
bác hai nói trạm phát sóng ở đây hơi xa nên cứ hay bị mất sóng,
chán thật.
……………….
cái điện thoại trở thành cục gạch để tôi chơi game,
từ chiều cho tới tận khuya nó cũng ko hề chớp sóng >__< tôi ăn xong bữa tối thì chỉ biết xem ti vi, rửa chén phụ chị Oanh vợ anh Tiến con trai cả của bác hai.. chị có 1 đứa con gái 5 tuổi, bé Rơm, gọi tôi là cô Xu Xu.. ở đây mấy ngày chắc chỉ còn chơi được với nó.. “cô Xu Xu có cái đồng hồ đẹp quá” “uh, của bạn cô đó” “của chú Đu Đu hả?” tự nhiên bé Rơm lại nhắc Đu Đu, năm lớp 9 tôi và Đu Đu cũng về đây 1 lần, phải rồi, Đu Đu còn làm cho Rơm 1 cái lon gắn nến, để đẩy đi tối Trung Thu nữa. “ko phải, của người khác.” “sao chú Đu Đu ko về chơi vậy..” “đừng hỏi chú Đu Đu nữa… T__T” tôi bỏ vào giường và trùm chăn ngủ, ký ức của tôi gắn liền với Đu Đu, thật khó để tẩy xóa đi.. nhưng câu nói của cậu ấy hôm đó vẫn còn văng vẳng.. “…khỏi bám theo tớ nữa…” tôi phải tách Đu Đu ra khỏi cuộc sống của mình thôi. cố lên, Xu Xu.. …………… hai ngày sau đó, tôi phải ra vườn rau, hái rất nhiều rau vào để bác hai nấu canh, rồi cho heo ăn nữa.. mấy con heo nhà bác mập ú, có con heo con dễ thương lắm, tôi bắt đầu hết cảm giác buồn.. mỗi chiều cho nó ăn cũng vui, nó cứ kêu ót ét ót ét, đuôi ngoe nguẩy mừng nữa. “cô Xu Xu, có điện thoại này!!” bé Rơm chạy ra mang theo cái điện thoại mà tôi nghĩ, là nó đã chết vì mất sóng từ hai ngày qua.. La La is calling. cuối cùng thì cậu ấy cũng gọi. tôi quăng rổ rau và chụp cái điện thoại nghe.. “alo??” “cho tôi địa chỉ đi, tôi đang ở trên xe này.” “ấp 3 , xã Thạnh Lộc, Huyện Cai Lậy. khi nào cậu tới được?” “1 tiếng nữa… bye nhé” tôi cúp máy và nhìn thấy mặt bé Rơm nhìn tôi chăm chú, cả con heo con trong chuồng cũng như đang nhìn tôi.. *__* “cô Xu Xu nói với ai mà vui vậy?” “vui hả?” “cô cúp máy mà còn cười mỉm chi đó.” thế àh.. tôi ko biết.. là mình đã cười. vui ư… vì Lãm?? tại sao nhỉ… tôi nhận ra mình trở nên sốt ruột, tối ngày dòm đồng hồ, liệu cậu ấy có tìm ra ko.. ông nội mắc 1 cái võng ở 2 cây xoài trong vườn, rồi nằm đung đưa, hát bài “Hòn vọng phu”…nghe buồn gần chết.. “chờ ai vậy, Xu Xu?” “con…chờ Lãm ạh.” “Lãm là cái thằng cao cao ốm ốm đó hả?” “dạ…” “hẹn hò nữa ... hèn chi mà nghỉ chơi thằng Đu Đu.” “hèn chi gì ông?.. con nghỉ chơi Đu Đu đâu có liên quan gì Lãm.” tôi nói giọng hơi khó chịu, ông nội quay mặt ra chỗ khác tiếp tục hát, thái độ cứ như là tôi làm ông ko hài lòng vậy.. ông thích Đu Đu hơn thì sao, ông đâu có biết, là cậu ấy đã làm tôi đau lòng thế nào.. chán ông ghê. Lãm lại gọi, tôi tránh mặt ông đi ra cổng đầu ngõ nghe, chẳng thấy cậu ấy đâu cả.. “tôi đến ấp 3 rồi nhưng tìm nhà nào đây?” “nhà bác Hai Chu.. ko biết có người để cậu hỏi ko nữa..giờ này họ vào nhà ăn cơm hết rồi..” “Xuân lấy la bàn đặt trước mặt, kim chỉ hướng nào vậy?” tôi liền giơ tay ra, cái đồng hồ có dạ quang, trời chỉ sập tối nhưng nó cũng phát sáng.. tôi bắt đầu hiểu tại sao Lãm đưa nó cho tôi, cậu ấy biết thế nào, thì cũng sẽ dùng đến.. “chỉ giữa chữ E với chữ N” “hướng Đông Bắc àh. được rồi, Xu Xu ra cổng đón tôi nhé.” khoảng hơn 10 phút thì Lãm xuất hiện, mặc áo thun trắng, đeo 1 ba lô to phía sau và đội nón kết màu xanh biển.. trên tay còn cầm theo 1 cái túi ny lon.. thoáng trông thấy tôi, Lãm gỡ nón và nháy mắt, tôi bỗng thấy tim đập mạnh… một phần vui mừng, 1 phần hồi hộp, thật là lạ lùng. Chương 60
cậu ấy bước tới trao cho tôi cái túi
có vài trái xòai chín và mận trắng..
“tôi mua ở Vĩnh Long. nhưng xem ra ở đây còn có nhiều hơn..”
“cảm ơn cậu… vào trong này đi..”
tôi xách cái túi và kéo Lãm vào nhà,
ông nội đã đi khỏi chỗ cái võng rồi…
bàn cơm đang được bác gái dọn ra, Lãm quăng ba lô và đỡ phụ tô canh to,
tôi thấy ông nội vờ đi..
“cháu là…?”
“cháu là bạn của Xuân, đi cắm trại gần đây ạh.”
“àh, ghé gặp bữa ăn cơm luôn hen cháu.”
“dạ, canh ngon quá sao từ chối được bác.”
cách nói đối đáp của Lãm khéo léo làm bác gái tôi cười tủm tỉm,
chị Oanh cũng mỉm cười, chỉ riêng có ông nội là mặt cứ vô cảm,
dù Lãm cố tình quay sang cúi chào ông rất lễ phép..
“ông ăn cơm luôn chứ ạ?”
“chả lẽ nhịn đói sao. hỏi thừa.”
giọng ông nội khó chịu, ít khi nào tôi thấy ông như vậy,
hình như là ông ko thích La La..
ngộ thiệt, nhà tôi mỗi người 1 tính
ba thì ko thích Long, ba nói cậu ấy nhà giàu chơi bời
mẹ ko thích Đu Đu, vì ba Đu Đu có tình nhân,
còn ông nội ko thích Lãm, tại sao chứ..
Lãm có gì ko tốt đâu..T____T
…
sau bữa cơm tốt, bác hai và gia đình cùng xem ti vi,
ông nội vào phòng nghe đài FM..
tôi dắt Lãm ra vườn.. chỗ mấy chậu hoa kiểng của bác..
có mấy cái ghế đá.
“ko đi chung với Đu Đu của Xuân à?”
“ko, bọn tớ … ah, mà thôi..Đu Đu ko phải của tớ.”
“hai người có chuyện gì à?”
“uhm… ”
“hắn làm Xuân buồn vậy sao?”
tôi khẽ lắc đầu, ko nhìn Lãm,
tự nhiên hai dòng nước mắt cứ chảy ra ko kìm được..
“sao ai cũng thích nhắc Đu Đu vậy?”
“ờ thì…”
“tớ là tớ, Đu Đu là Đu Đu. từ nay tớ ko dính dáng gì với Đu Đu nữa..!!”
“chuyện gì xảy ra? có phải vì thằng Long ko?”
“hơ… sao lại vì Long?”
Lãm cười nhạt như cái cách cậu ấy vẫn thường như thế,
rồi lặng lẽ ngước nhìn mặt trăng treo trên ngọn cây ổi..
thở dài 1 tiếng nhỏ.
“tôi vẫn tự hỏi tại sao 2 thằng lại thích cùng 1 người con gái…”
“uh… tớ cũng ko hiểu…”
“nhưng .. đã vậy thì… Xuân phải chọn 1 người đi…”
“chọn … á???”
tôi tỏ ra lúng túng.. tôi vốn ko thích nghĩ đến chuyện bạn trai,
chọn hay bỏ ai .. tôi ko muốn..
ko lẽ chọn rồi thì ko được chơi với người kia nữa?
“sao phải chọn??..tất cả cứ làm bạn bè đi..”
“ko đuợc… càng gần nhau nhiều tình cảm càng sâu nặng.. nếu Xuân ko thích ai đó, Xuân phải để họ thóat ra..”
“nghe phức tạp quá, tớ chẳng muốn, thôi.. ugh…tớ vào ngủ đây…ughhh..”
ôi trời, tôi lại nấc cục.
lúc căng thẳng lại như thế…
mà ko có Đu Đu ở đây, ai sẽ búng tai cho tôi..?
ugh…ugh..
tôi đứng dậy định vào nhà uống nuớc,
rồi ngủ luôn… dù biết uống nước cũng chẳng ích gì,
nhưng có thể 1 đêm ngủ dậy sẽ hết nấc..
“Lại nấc cục àh?”
“uh…ugh… tớ vào tìm nước uống rồi…ugh…ngủ luôn mai dậy…ughh..cậu ngủ ở đi văng nhà ngoài …ugh..nhé.”
khó chịu dễ sợ..>_< có lẽ phải nhờ Lãm búng giúp cái lỗ tai thôi.. tôi đang mở miệng định bảo thì, bị La La………………………………………… ….. hôn ngay vào môi… OH MY GOD…. O_______________O một nụ hôn…. ………………………………. khoảng vài giây…………………………………T_____ ____T ……………. tim tôi đập thình thịch và mặt tôi tái mét, ko phải đỏ thẹn mà là TÁI MÉT. và……… tôi hết nấc. Lãm khẽ gãi đầu nhưng đồng thời cũng nhoẻn miệng cười.. tôi vẫn cứng đơ người ko thể phản ứng gì thêm.. “xin lỗi… tôi ko nghĩ ra cách nào khác… mà Xuân cũng hết nấc rồi.^-^” “…………………” “nếu việc vừa rồi là… quá đáng…thì, Xuân đánh tôi đi.” “………………” “tôi… ko biết sao mình làm vậy nữa…” sự im lặng của tôi làm cậu ấy sợ, tôi thấy rõ nỗi bức rức của Lãm, dù cho ban đầu cậu ấy còn cười, nhưng chỉ 2 câu sau khi thấy tôi cứ trơ mắt ra nhìn, La La đâm ra bối rối… còn tôi chuyển từ nấc cục sang cà lăm.. “c…ca..cậ…u vừa…vừa… hôn… ack…tớ áh?” “uhm… nếu ko nói là hôn thì …Xuân cứ coi như là…biện pháp chữa nấc..” “hic… tớ…ko thích…cách chữa nấc này chút nào..” “tạ..i sa..o?” “nó làm …tớ tê liệt…hic hic…” La La bật cười và nắm tay tôi, cả hai cùng vào nhà, trước khi tôi đi về phòng, cậu ấy khẽ nói nhỏ.. “tôi cũng tê liệt đấy..” …………………………….. vụ án “chữa nấc kỳ quái” đêm qua làm tôi ngủ mà ko yên, cứ chốc chốc lại xoay người đánh thức bé Rơm. chừng hơn 4 giờ sáng, tôi thấy tội nghiệp con bé, nên ngồi dậy ra ngoài luôn.. trời còn tối mịt. tôi rón rén đi nhẹ vòng cửa sau ra ngoài sân, tránh đi ngang phòng khách chỗ đi văng có Lãm đang ngủ.. ót ét… con heo con thấy bóng tôi thì kêu liền, sao nó dậy sớm vậy nhỉ… tôi ko mở đèn sợ mấy con kia lại kêu thì ồn lắm.. mà chỉ quơ rổ rau ban chiều còn lại 1 ít, nhét vào mồm nó.. ánh sáng ngọn đèn pin bỗng tỏa ra, tôi quay lại, 1 bóng người mờ mờ đang đứng.. áo trắng… ÁH…
► Xem tiếp Xu Xu Đừng Khóc chương 61-70
No comments:
Post a Comment