I. Cỏ Đá
PCH
Dọn nhà về khu phố này hơn cả năm rồi mà Anh chưa bao giờ ngửi thấy mùi nước mắm quanh xóm. Mỗi tháng, hai hoặc ba lần, khi bước vào nhà Anh mới có dịp ngửa mặt lên trần mà hít một hơi dài vào phổi rồi mừng rỡ: "À !!! tôm rim !" Anh thích nhất tôm rim với thịt heo mỡ. Thỉnh thoảng, Anh cũng đem vào sở "Microwave" lên làm bọn Mỹ chạy toán loạn. Lúc đầu, Anh không để ý những ánh mắt khó chịu, nhưng riết rồi ông boss phải nói lên cái "thầm kín" của mình "Hôm nay Anh ăn gì ?". Anh cười: "Tôm kho thịt heo !". Boss ghẹo: "Tôm Việt Nam thịt heo Mỹ hả ?". Anh khoe: "Ngon lắm á ! Hôm nào Anh cho Boss ăn thử há ?". Boss nhún vai: "OK !"
Rứa là ông boss ghiền tôm rim của mẹ Anh !
Hơn một tháng rồi, mẹ đi về Việt Nam mất. Mẹ giao cái việc cơm nước cho Anh lo - Trứng luộc dầm nước mắm, quết đậu que. Hôm nay "trứng luộc", mai lại "luộc trứng" ... Riết rồi bố phải xoắn tay áo chui vào bếp. "Tưởng gì ngon lắm ! Ấy, lại rau muống luộc ! Rồi thịt heo ba rọi quệt mắm ruốc ... Úi da ! điệu ni ... chắc cả nhà chờ đến trăng rằm đi ăn cơm "chuà" quá !"
Tiết tháng bảy, trời oi bức, cả nhà rủ nhau ra công viên hết. Riêng Anh thì ngồi trong nhà bếp bên cạnh cửa sổ, tì cằm chờ mì gói. Anh thích ở nhà một mình để mơ mộng, để suy nghĩ mông lung, để nhớ "người ta" nữa.
Anh cau mày nhìn sang cái sân rộng đối diện sân sau của nhà Anh. Đó là một căn nhà khá đẹp, sân rộng gấp 3 lần sân của nhà Anh. Một người trung niên tóc muối tiêu đang hì hục đẩy chiếc máy cắt cỏ. Thỉnh thoảng, ông dừng lại quệt mồ hôi. Anh mỉm cười khi thấy ông lè lưỡi trước khi đưa chai nước lên miệng tu một hơi dài. Có lẽ sau chai nước lạnh làm ông lười biếng nên ông ngồi bệch xuống đất, dựa lưng vào gốc thông bên cạnh vườn. Anh đứng dậy dòm nồi mì gói - "Ui da cạn queo rồi !" .
Sáng chú nhật, trời trong lại mát. Vừa thức dậy, Anh kéo cửa sổ phòng ngủ nhìn sang sân sau nhà ông. Đó là một bức tranh thật đẹp, đẹp vô tả . Quanh những bụi hoa hồng là những hòn đá trắng sắp thành vòng tròn thật tỉ mỉ. Đặc biệt giữa sân là một bụi hoa hồng nhung. Quanh bụi hồng, những hòn đá trắng xếp thành hình trái tim. Anh giựt mình khi thấy dưới đuôi trái tim lại có một hàng chữ xếp thành tên của một người con gái ! Nhìn bải cỏ xanh với màu đá trắng, Anh nhủ thầm "Cỏ Xanh Đá Trắng ... Umm ông này lãng mạn ghê !" . Một niềm vui bất chợt đến với Anh: "Vậy là mình được có một ông hàng xóm Việt Nam rồi !"
Đèn bật buổi sáng . Đèn bật buổi tối. Bóng ông lụi cụi trong bếp và ánh sáng xanh xanh của chiếc TV trong phòng ngủ của ông cũng theo từng nhịp điệu hằng ngày của ông. Có lẽ Anh đã trở thành cái thói quen của ông thì phải - Đúng giờ đó Anh lại đưa mắt nhìn sang nhà ông.
~oOo~
Anh ít khi ra sau vườn, chỉ trừ khi mẹ sai xuống hái ớt, hay bẻ vài cọng rau thơm. Kẹt lắm mẹ mới sai Anh - vì Anh hay bứng nguyên gốc rau của mẹ . Mẹ cưng mấy đám rau răm và buội tía tô của mẹ hơn con gái của mẹ nữa - "Thứ con gái hư ... không biết gì cả ... dài lưng tốn vải ... ăn no lại nằm... ". Ui da ! Anh chỉ biết gục đầu nghe mẹ mắng ... Có khi bố châm dầu vào lửa ...
Anh đang lum khum bẻ mấy cọng ngò. Bỗng Anh giật mình khi nghe một giọng nói nhè nhẹ "Lâu quá không ngửi được mắm kho á !". Anh dáo dát nhìn quanh, nhưng không thấy ai cả. Anh hái vội vài cọng rau. Định chạy nhanh vào nhà thì giọng nói đó lại nhè nhẹ bên kia vườn : "Hôm nay bên nớ ăn chi rứa ?". Anh mỉm cười vừa đi lẹ vào nhà vừa nói nhỏ : "Tôm rim á !". Có tiếng ummm thật lớn sau lưng Anh ...
Lại bị mẹ sai xuống vườn hái bông bí và ngứt vài đọt bí non. Anh đi lại gần hàng rào nhà ông và bắt gặp vài dây bí đang ăn gian chui sang bên kia rào. Anh nhè nhẹ kéo về bên vườn mình. Bỗng có tiếng đùa cợt : "Canh bông bí hay đọt bí luộc chấm mắm nêm rứa ?", Anh không chịu thua: "nấu canh với tôm khô á !". Lại có tiếng Ummmmm. Anh thấy ông từ góc vuờn chậm chậm bước vào giửa sân và đưa tay xếp lại những hòn đá trắng quanh bụi hồng nhung ...
Buổi trưa gió mát, Anh mang bao kẹo Ú của mẹ mua từ Việt Nam ra ngồi bên cửa sổ. Vừa chậm chậm nhai, vừa nhìn ông đang lum khum tỉa lại bụi hồng. Lưng ông lớn ghê ! Anh biết nếu liệng một cục kẹo Ú chắc chắn là sẽ trúng ngay. Quả thật không sai - Tài thiện xạ của Anh ngoài sức tưởng tượng, vừa đúng lúc ông quay mặt lại, viên kẹo Ú trúng ngay lỗ mũi ông. Anh thụt vào trong và hụp đầu xuống bên cạnh cửa sổ. Tim Anh đập thình thịch. Anh đưa năm ngón tay che cái miệng đang há hóc của mình. Một cảm giác lâng lâng làm Anh đỏ mặt ...
II. Viên Kẹo Ú
Cậu Hiển không già cũng chẳng còn trẻ trung chi nữa. Không biết kiếp con người của cậu bị đọa đày hay mần sao đó mà cậu vẫn chưa yên bề gia thất. Nói cho ngay, ngoại hình cậu không đến nỗi tệ lắm; lưng cậu hơi giống con lạc đà - chắc là tại cậu đã lớn tuổi nên hơi bị ... nhưng bù qua sớt lại, cậu thông minh, mau lẹ , hoạt bát . Rất đàn ông. Tính cậu tốt không chê đâu được. Cậu rất thương con nít và liền bà, thế mà cậu vẫn đi sớm về khuya, thui thủi với cái bóng đen trên tường vào mỗi tối .
Cậu Hiển có một người chị họ xa lơ xa lắt, bắn súng chắc cũng không trúng được. Chị có một đứa con gái tên Anh, gọi cậu bằng cậu. Con bé cao xấp xỉ cậu nó, ngoại hình cũng đẹp đẹp, nhất là cái miệng, nhìn lâu càng thấy cái duyên ẩn hiện; ngắm nghía đôi môi nó cậu cứ ngỡ rằng phản phất đâu đó có một "Bông Bí Vàng" đang nở rộ.
Ít nhất là năm năm rồi, năm nay Anh bất ngờ gặp lại cậu, Anh ngờ ngợ, nữa muốn gọi, nữa lại không. Anh lằm bằm : "Không nhẻ là cậu sao ?". Mấy cái dấu hỏi dài thoòng. Hừm ...Chắc liều mạng gọi đại thử sao:
- Cậu Hiển !!!
Giựt mình cái đụi, da gà nổi lên, lông lá , tóc tai dựng ngược:
- Bớ làng ! Con lấy chồng rồi đi mất tiêu, cậu tưởng hai đứa dọn nhà lên sao quả tạ ở rồi chớ ?
Nghe im re không thấy nhắc tới tiếng chồng con đâu cả. Cậu Hiển thấy cũng hơi lạ nên phớt lờ :
- Nì , nhỏ lẫy cậu hả ?
- Lẫy mô ! Tại gặp cậu bất ngờ...Con tưởng cậu làm ngơ không thèm nhìn thì có ...
- Trời ! Cái con bé ni, đã 30 cái răng, đóng trăng cái lưỡi rồi mà còn nhõng nhẽo. Bộ còn thèm kẹo ú sao ?
Anh nhe răng cười như hoa sữa đang nở:
- Cậu vẫn còn thù con cái cục kẹo ú ngay sống mũi hả ?
Cậu Hiển búng Anh một cái ngay lỗ mũi đau điếng:
- Nếu không có cục kẹo đó, mần răng mà cậu cháu biết "Chúng Mình" là họ hàng hỉ ?
- Mẹ con khoẻ không ?
- Dạ, khoẻ re !
- Nì, cậu không đi lấy vợ đi ! mai mốt có cu Tí nó đấm lưng, nhổ tóc sâu cho cậu !
- Huớ làng ! Tóc cậu muối nhiều hơn tiêu, nếu bứt tóc sâu chắc trọc đầu quá !
- Bộ cậu để dành ăn hột vịt lộn hỉ ?
- ...
- ...
(hình như cúp điên sao vậy cà ??? ^@#@!#!@#EY)
oOo
Lum khum trong bếp nghe tiếng rên rỉ trên máy ghi âm, dường như quen quen : "nhấc điện thoại đi mà cậu Hiển"
- A-lô ! xin lỗi , tui đang bận nấu mì xào dòn, xém cháy ... chưa dứt lời, tiếng con gái gấp rút:
- Cậu Hiển !!! con đây nì !
- Huớ làng ! gì mà la ủm củ hành rứa nhỏ ?
- Hề hề... con ... con "mún giới thịu mợ " cho ... cậu í !
- Nì ... con đừng vắt chanh, quệt ớt vào mắt cậu hỉ ! Vết mổ trên ngực cậu nó lành rồi !
- hì hì ... Mỗi một vết thương lành là một vết đau ... í lộn vít nhăn mà cậu. Nhăn thêm đâu có sao ?
- Nì... cậu nhăn nheo thiệt , nhưng vết nhăn không có cái chăn đắp lạnh lắm con biết đó mà !
- Nhưng ... cái người ni ... con ... thí đẹp như mặt trăng í cậu !
- Trăng tròn hay khuyết chi cũng rứa ! Hễ ông tơ, bà nguyệt mà không xe thì coi như nước mắm mặn không tiền mua giấm í mà!
- Khoan ... để con kể sơ sơ hỉ cậu ?
- Ừ !!!
- Chịu rùi hén ?
....
- Cái mợ ni ... nói tiếng đàng "ngoày" như là mô, răng , chi, rứa, lại bên nớ, bên ni đàng hoàng ... con bảo đảm bả nấu bún bò Huế cậu "en hít một thau" vẫn còn mút đũa í !
- Nè ... đừng đem "món en thừn tí" ra mà dụ hỉ ... hổng ham mô !
- Cậu nì ... Bả có gương mặt đẹp như trăng thiệt đó ! Cậu mà nhìn nghiêng nghiêng cậu sẽ thấy một mặt trăng lưỡi liềm ... cái trán bả nhô ra ... cái mũi thụt vào còn cái cằm thì vừa dài vừa nhọn cũng nhô ra ngang bằng cái trán bả. Hàm răng trên không hô mà hóp vào, hàm răng dưới thì dơ ra ... Nếu mà cậu "mi mi" bả thì phải nghiêng mặt, khỏi sợ ngẹt mũi ... rứa mới tình được ...
- Thôi ... thôi ... Không trăng sao gì hết !
- Hì hì ... Trăng khuyết rồi có khi tròn mà cậu ! Hay là con thấy mợ ni cũng được lém ...cẳng dài, mặt xinh như mặt con ấy, mặn mà và dễ thương nữa ! Chỉ có hai con mắt bả là "hướng thiên, chỉ địa" thôi - một con ngó lên trời như sợ mưa sắp tới, còn con kia thì ngó xuống đất như tìm tiền xu í !!!
- Nè ... nè ... đàn bà như rứa ... lúc "địa" người khác lại tưởng họ nhìn mình mà mang họa ... Kiểu đàn bà nớ như mặt giời ... còn ngán hơn trăng khuyết nữa là !
- Thì như "hot" như rứa ... Cậu mới ấm lòng chớ bộ !
- Anh nì ... Cậu kí lủng gáo dừa nghe hông ? "nhứt lé, nhì lùn, tam hô, tứ sún ..." Cậu tránh xa í !
- Hì hì ... Dị con thấy có bà ni không ở vào diện " Tứ Quí " nớ ...Bà ni đẹp không chê vào đâu được, đầu mình, chân, tay "pôi phết" . Nhưng ... khi bả đi thì giống như sụp ổ gà í ... còn khi đứng thì giống như đang chống nạnh, một chưn làm trụ còn chưn kia hình hơi ngắn í !!!
- Huớ làng !!! mì cháy ... í cháy bếp cậu rồi Anh ơi ... là Anh ... Sao Cậu từng ni tuổi đầu rồi mà còn nghe con cháu nó rủ rê để ra nông nổi ni hở ông xanh ...
Anh thì thầm vào tai cậu:
- Cậu nè ! "Cỏ đá" là chi rứa cậu ?
- Con hỏi mần chi ?
- Tại sau vuờn cậu hồi xưa con thấy cậu sắp hai chữ đó quanh bụi hoa hồng í !
Mắt cậu Hiển bỗng thoáng vẽ u buồn... Cậu nghiêng đầu ấp úng:
- Một loài hoa mang tên "mợ" con đó mà .
- Í! mợ ... cái mợ nớ ... Hoa bị người khác ngắt đầu rồi ...
Anh suy nghĩ lung lắm , chợt Anh nhìn lên trời rồi lè lưỡi dài quá cái cằm.
Anh đi quanh công viên trong ánh nắng chiều, từng tia sáng đan nhau dưới hàng cây. Rên rỉ vài con ve báo hiệu mùa hè sắp hết. Anh không biết mùa thu có bao giờ chết không nữa . Cứ hi vọng là cậu Hiển sẽ còn dẻo dai, ngọt ngào và thơm ngát như những cục kẹo Ú mà Anh đã "tặng" cậu năm xưa.
(Mến tặng nhỏ Anh - cháu gái của cậu)
Florida, ngày 11 tháng 9 2010
PCH
No comments:
Post a Comment