PCH
Năm ấy tôi đến đây đầy hớn hở. Đường xá như mở rộng đón chân tôi. Cây cỏ dường như cũng ve vẩy chào mừng khách tha phương ...
Năm nay, bước xuống khỏi phi cơ, tôi xách chiếc vali đi dọc theo lối cũ. Những tàu dừa không như cất cánh bay trên vòm trời rộng thênh thang như năm trước. Dưới cơn mua phùn, những cánh lá chuối hình cánh quạt trước biệt thự năm nọ cũng sa xuống. Hoa hồng đang nở rộ nhưng không tươi thắm như kia, cũng chẳng phản phất hương xưa?
Tôi đòi thuê cho bằng được căn phòng cũ - căn phòng năm xưa. Người quản lý đưa mắt nhìn tôi với nụ cười như chế riễu, chị xách chùm chìa khóa rồi nháy mắt hất đầu ra hiệu cho tôi theo chị.
Ngồi trong bóng tối, tôi nghe từng hơi thở thật đều của em. những hơi thở thơm nồng ân ái. Tôi lắng nghe tiếng cựa mình thật nhẹ tiếp theo tiếng nói ngái ngủ của em "sao anh chưa đi ngủ". Tôi ho sù sụ, em lẹp xẹp bước ra cho tôi uống thuốc, thứ thuốc ho thiệt mạnh, nó vật tôi đừ người. Tôi quên cả hôn em trước khi nhắm mắt. Em vẫn chờ tôi ... chờ nụ hôn say đắm ...
Tôi xách xe chạy quanh các lối mòn, những lối đi thật quen. Tôi lắng nghe em nói "Coi chừng đi lạc" . Ủa! Tôi đâu có sống trong thành phố này đâu mà em sợ tôi đi lạc nhỉ? Mà có đi lạc chăng nữa cũng đâu có sao. Ở đâu cũng có em. Đi đâu cũng thấy em bên cạnh. Nếu có em bên mình thì tôi còn sợ gì nhỉ? Chả lẽ em chê tôi là "con cù lần núi" ư? Mà có cù lần biển đi nữa thì cũng chả sao hết, miễn được em gọi tôi cù lần là tôi sung sướng lắm rồi!
Chạy quanh phố, tôi thấy đói. Làm sao tôi quên cho đặng những món ăn em thích. Tôi gọi hai bát canh bún nóng hổi. Tôi gắp tất cả những thứ em thích từ bát canh bún của tôi sang bát canh trước mặt. Tôi thì thầm: "em ăn đi!". Tôi chống cằm nhìn chiếc ghế không người. "Ủa người kia đâu rồi?". Tôi mỉm cười nhìn cô chủ quán: "Chắc cô ấy ăn xong rồi". Hình như cô chủ quán đang mắc cỡ hay nghĩ rằng tôi đang ngớ ngẩn (?). Tôi ngớ ngẩn thật rồi đấy! Chưa ăn, tôi lại xách xe chạy quanh phố tìm mua cho bằng được bó hoa hồng. Í! Phải hôn em ba mươi cái mới được! Năm nay em "băm" rồi đó! Phải rồi! Vặt hết ba mươi đóa hồng, từng cánh hoa ngâm vào nước cho em tắm. Tôi lại thì thầm: "Em tắm đi!"...
... Trong khi em tắm, tôi ra cầu thang ngồi hút thuốc trộm. Ủa! lần này em không rầy tôi!? Chắc em không ngửi thấy mùi thuốc lá chăng?
Ô Hay!!! Tôi quên mời em sang chơi năm này...
Mưa vẫn rơi đều, tôi ngồi bó gối nhìn hai chiếc bong bóng nước xúng xính trôi nhè nhẹ dưới mái hiên; cái bong bóng lớn lách mình tránh những sợi nước đang giọt xuống, chiếc bong bóng nhỏ như sợ hãi, như run rẩy trôi chầm chậm bên kia. Tôi mĩm cười nhìn hai chiếc bóng nước cụng vào nhau, xoay tròn, hình như chúng đang hạnh phúc lắm. Khi có được nhau, chúng tung tăng theo giòng nước. Cuối mái hiên nước xoáy mạnh, hai chiếc bong bóng tách rời nhau, chiếc bóng nhỏ trôi mạnh về rãnh nước bên kia, chiếc bong bóng lớn như sợ hãi nép mình vào chiếc lá úa trôi dọc theo rãnh nước bên này. Tiếng tí tách vẫn khua đều trên vũng nước mưa. Tôi nghe âm vang thì thầm, hình như của chính mình hay của chiếc bong bóng lớn: "Cho anh theo với !"
PCH
New Jersey, ngày 1 tháng 7 năm 2001
No comments:
Post a Comment