Sunday, February 3, 2013

Khi người đàn bà bị ruồng rẫy...



Tôi yêu anh từ hồi cả hai vẫn còn là học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường. Anh đẹp trai, nói chuyện hay, đã thế lại còn học giỏi. Thế nhưng hồi ấy người mà anh chú ý đến lại không phải là tôi. Anh đổ nghiêng đổ ngả chị hoa khôi ở lớp bên cạnh. Và khi bị chị ấy “đá” không thương tiếc thì anh mới quay sang để mắt tới tôi. Vì tôi xinh đẹp? Không hẳn. Vì tôi học giỏi? Cũng không hẳn. Lý do chắc chắn chỉ có thể là bởi vì bố tôi rất giàu. Hồi đó cũng có một vài người bạn nói với tôi như thế, nhưng vì đã chót yêu anh quá rồi nên tôi cũng chẳng để tâm đến việc người ta nói gì. Tôi đã từng hạnh phúc lắm khi được anh nắm tay trong ngày lễ vu quy của cuộc đời mình.

Khi đã vừa là vợ anh, vừa là mẹ đứa con của anh, tôi vẫn một lòng một dạ yêu thương, chiều chuông, chăm sóc cho cả hai bố con anh đến từng chân răng, kẽ tóc. Ấy vậy mà vào một ngày không có nắng, anh say xỉn trở về nhà và lôi từ trong ca táp ra một tờ đơn ly hôn. Anh yêu cầu tôi ký và khi không đạt được ý muốn thì anh nổi giận và tát vào mặt tôi. Tôi thực sự cũng chẳng biết là cái tổ ấm mà tôi vẫn dày công vun đắp đã âm thầm rạn nứt từ khi nào, nhưng kể từ cái ngày không có nắng đó thì xung đột gia đình bắt đầu nổ ra liên miên.

Tôi không đồng ý ký vào giấy, thế là anh liền đâm đơn lên tòa án, có vẻ rất quyết tâm rút ván sau khi đã qua cầu. Bằng sự khôn khéo và khả năng luồn lách tài tình của mình, anh đã thay đổi được quyết định của tòa án, khiến tòa phải xử cho con gái về ở cùng anh. Thế là từ “vợ” tôi trở thành “vợ cũ”. Hai tháng sau khi cuộc ly hôn thành công, tôi được tin anh cưới vợ mới. Cay cú vì vừa mất con, vừa bị chồng ruồng bỏ, tôi từ bỏ công việc, lao vào cuộc chiến phá vỡ hạnh phúc của kẻ bạc tình.

Tôi đã tìm đủ mọi cách để làm rạn nứt cái gia đình ấy, tôi muốn anh cũng phải nếm trải cảm giác bị ruồng rẫy giống như tôi. Ai đã từng một lần bị chồng phản bội, đã từng bị quay lưng lại thì mới hiểu được tâm trạng của tôi khi đó: đau đớn, cay cú, nát tan. Qua con gái, tôi biết được rằng những hành động chọc phá của tôi cũng rất có tác dụng. Thế nhưng, sau khi nghe nó kể về cuộc sống của nó cùng với người “dì ghẻ” thì tôi lại thấy phân vân.

Mặc dù tôi thường xuyên gây chuyện nhưng người đàn bà ấy vẫn đối xử rất tốt với con, quan tâm và chăm sóc không khác gì con ruột. Tại sao tôi lại muốn phá vỡ hạnh phúc một gia đình trong khi chính con gái tôi lại đang ngày ngày sống trong cái gia đình ấy. Hơn nữa, bản thân tôi cũng đã cảm thấy thấm mệt rồi.

Tôi tự hỏi mình rằng cứ làm như vậy thì tôi sẽ được điều gì? Không những không được mà chỉ khiến người ta thêm coi thường, ghét bỏ. Lòng kiêu hãnh trong một người đàn bà có tính hiếu thắng không cho phép tôi để cho người ta coi thường mình.

Tôi hiểu rằng anh chưa bao giờ thực sự yêu tôi. Ngày xưa tôi đã biết cuộc hôn nhân ấy không phải kết quả của tình yêu, nhưng tôi vẫn chấp nhận cưới, chấp nhận bị lợi dụng. Và vì thế ly hôn là điều sớm muộn không thể tránh khỏi. Bây giờ người khiến tôi bận tâm duy nhất chỉ là cô con gái bé bỏng mà thôi. Tôi muốn nó có được một cuộc sống tốt đẹp, không phải chịu thêm bất cứ một vết sẹo nào nữa trong tuổi thơ sóng gió của mình. Nếu anh làm được điều ấy nghĩa là anh đã quá tốt đối với tôi rồi.

Tuy lòng hận thù của tôi đối với anh vẫn còn chưa nguôi đi là mấy, nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu được một điều: Làm tổn thương người khác không phải là cách tốt nhất để khiến con người ta cảm thấy dễ chịu hơn. Bây giờ thì tôi lại muốn gửi cho anh một lời chúc phúc. Tôi không vĩ đại đến mức ngay lập tức có thể bao dung cho một kẻ đã nhẫn tâm xử tệ với mình, chỉ là vì không muốn cô con gái bé bỏng của tôi phải thêm một lần rơi lệ. Hy vọng người đàn bà kia chính là tình yêu đích thực và là trạm đỗ cuối cùng của anh ở trong cuộc đời này.

(loichuanoi)

Quay lại Trang Chủ

No comments:

Post a Comment