Tự Truyện - OGXT
... Sau mối tình đơn phương với con bé hàng xóm.
Đứa con gái này tên là Thử. Hồi đó Thử hay đi sinh hoạt với gia đình Phật Tử vào mỗi chiều Chúa Nhật hay những hôm có lễ lớn. Bọn con trai thì đứa nào đứa nấy đều lắm le, lắm lét nhìn Thử, nhưng đến lúc hát bài "giây thân ái" để "chia tay" ai về nhà nấy thì không có đứa nào dám đứng gần Thử.
Vấn đề rất dễ hiểu là con trai lẫn con gái ai cũng sợ bị "điện giựt" bất ngờ - Nếu cô cậu nào "vô phước" phải nắm tay nhau thì có nước độn thổ mất. Do đó cái vòng tay của "giây thân ái" luôn luôn được nối liền bọn con trai với đám con gái bởi hai cánh tay của một chị hay một anh huynh trưởng. Hôm nào các anh hay mấy chị vắng mặt thì cái vòng tròn đó bị cắt làm hai khúc. Những hôm như vậy thì dì Thục hay thầy Trí Việt phải nhảy vào thay thế.
oOo
Bác gia trưởng gia đình Phật tử có việc phải đi gấp, mấy anh chị huynh trưởng đang họp hành về việc cắm trại cho ngày Phật đản sắp tới . Hắn được anh đoàn trưởng giao nhiệm vụ kết thúc buổi sinh hoạt.
Hắn đứng trước sân chùa, lặp lại những việc mà mấy anh chị huynh trưởng vẫn thường hay làm. Hắn chụm những ngón tay lại trên đỉnh đầu và thổi còi với âm hiệu tập họp.
Có hai chỗ nối liền "thiếu nam" và "thiếu nữ"; một chỗ đã có hai cánh tay của chị em thằng Lân, nơi còn lại là một khoảng trống. Nhìn cái vòng tròn nửa nam nửa nữ đang bao vây quanh hắn; hắn cảm thấy ngài ngại, nhưng trong lúc này hắn không có sự lựa chọn nào hết.
Hắn rời chỗ đứng giữa vòng tròn, gồng mình đứng vào cái khoảng trống còn lại . Thử đang đứng bên phải của hắn và bên trái là bọn con trai. Làm nhiệm vụ thay thế đoàn trưởng, hắn là người phải khởi đầu bài hát. Hắn khom người xuống, mọi người đều làm theo. Hắn ráng gân cổ rống lên:
Giây ... thân ái ... lan rộng ... muôn nhà .
Tay ... sắp xa ... nhưng tim không xa .
Vui tươi ta biết ... trong lòng nhớ lòng.
Ca ... hát vang ... không gian đơm hoa ...
Đường tuy xa ... nhưng tình bao la
Tiếng ... hát theo hương thơm nhạc truyền
Dù cách xa ngàn dặm nhưng gần
Ca hát vang ... Chia tay ..... đừng ... buồn...
Giây ... thân ái ....."
Những cánh tay chéo nhau ngang bụng, tay phải người này nắm tay trái người kia. Đang đưa lên đưa xuống, hắn quơ tay nắm lấy tay Thử. Cái nắm tay như bị điện giật làm Thử đỏ mặt. Tiếng hát dường như chùng xuống và những con mắt trong vòng tròn đều đổ dồn về hắn và Thử.
Hắn quay sang Thử nói nhỏ:
- Kệ họ!
- Kệ răng được?
- Cứ tự nhiên đi!
- Răng nắm tay ẩu rứa?
- Ai biết mô na!
Sau những lần sinh hoạt khác, giữa hắn và Thử là cuốn sổ tay được cuộn lại, là vật nối liền cái vòng tay thân ái ấy .
Hắn không biết cuốn sổ tay đó đã biến đi đâu mất mà thay vào đó là cái bàn tay tê tê của Thử... Cái nối liền mới mẽ này lại có vẻ như chờ chờ, đợi đợi làm sao ấy. Những tiếng xầm xì hay những lời chọc ghẹo của bọn trẻ cũng biến theo cuốn sổ tay luôn.
oOo
Hôm đốt lửa trại, sau khi cả gia đình Phật Tử đều ngồi quanh đống củi . Cũng nửa vòng con trai và nửa vòng con gái. Bác gia trưởng gia đình Phật Tử mời thầy Trí Việt châm lửa. Đợi đống củi cháy bừng, thầy cất tiếng hát:
"Cùng nhau múa xung quanh ... vòng. Cùng nhau múa ...cùng vui.
Cùng nhau múa xung quanh ... vòng. Vui cùng vui ...múa đều.
Nắm tay nhau bắt tay nhau vui cùng vui múa vui .
Nắm tay nhau bắt tay nhau vui cùng vui ... múa ... đều"
Vừa hát, vừa vỗ tay, vừa nhảy lò cò, thầy tiến về phía con gái, kéo tay từng đứa một ra múa với thầy.
Theo luật "Múa vòng" thì ai bị thả chỗ nào phải ngồi nơi đó. Chẳng bao lâu thì cái vòng tròn thân ái đã lẫn lộn con trai với con gái và Thử bị thả trước mặt hắn.
Hắn nhìn thấy má Thử đỏ hồng. Hắn không biết có phải vì đống lửa đang cháy hay phải ngồi bên cạnh hắn.
Hắn quay sang hỏi:
- Răngkhông chạy về với họ?
- Họ nào?
- Bạn Thử đó!
- Bộ muốn tui "quì hương" răng?
Hắn lúng túng gãi đầu:
- Mô có ... Tại ...
Thử vừa đứng dậy vừa cướp lời hắn:
- Không thích ngồi chung phải không?
Hắn chụp cánh tay kéo Thử ngồi xuống, vì mất thăng bằng nên Thử té nhào vào người hắn. Hắn bắt gặp một mùi thơm là lạ từ mái tóc của Thử đang phủ kín mặt hắn. Tim hắn đập thình thịch. Hắn cứ tưởng rằng "thế là hết", nhưng Thử lại ngồi bịch xuống và nhìn thẳng vào mặt hắn nói nho nhỏ:
- Răng lúc nào cũng ẩu rứa?
- Ẩu mô?
- Biện hộ hoài, tội lớn lắm đó!
- Cho xin lỗi đi?
- Không tha mô!
- Rứa muốn tui lội qua sông răng?
- Ừ... lội đi, thử có hít tội không,
- ... lội vài vòng mới hít!
- Rứa ... Để tui tìm sông mô sâu hỉ?!
- Bộ nghỉ chơi thiệt hả?
- Ừa!!!
Sau bữa đốt lửa trại, lần sinh hoạt kế tiếp, bác gia trưởng cầm ba nén hương đưa cho hắn. Hắn gãi đầu gãi tai nhìn bác thật tội nghiệp. Hắn liếc mắt nhìn Thử như van xin. Hắn đốt cây nhang đầu tiên, vừa cắm lên chiếc lư đồng bên cạnh tượng Quan Âm vừa quỳ xuống. Nén hương thứ ba vừa tàn thì "giây thân ái" cũng sắp đến. Đó là lần quì hương đầu tiên và cũng là lần cuối của những buổi sinh hoạt với Thử.
Chủ nhật kế tiếp, bác gia trưởng xách cái búa đưa cho hắn và bác chỉ tay vào đống cây khô sau chùa. Hắn hết nhìn đống cây rồi lại nhìn bác.
Bác mỉm cười nói với hắn:
- Hôm đốt lửa trại mình đốt hết đống củi của dì Thục. Hôm nay em phải đền lại cho dì!
Nói xong bác bỏ đi một mạch. Hắn trố mắt nhìn theo bác, nhưng rồi hắn cũng im lặng thi hành cái hình phạt thứ hai mà do cái kéo tay "ẩu" của hắn đã làm Thử té nhào hôm nọ.
Bửa xong đống củi thì "giây thân ái" lại sắp bắt đầu. Hắn cảm thấy xấu hổ quá, hắn không dám ló mặt ra. Miệng hắn khô rang, hắn cảm thấy đói bụng. Hắn lủi thủi vào bếp xin dì Thục miếng nước lạnh.
Thấy hắn vào, dì Thục vừa cười vừa hỏi:
- Làm chi mà bị phạt nặng rứa?
Thay vì trả lời dì Thục, nước mắt hắn lại ứa ra. Hắn quệt mắt thật nhanh nhưng đã quá trễ, dì Thục đã thấy hắn khóc. Dì kéo hắn vào tận trong bếp.
Vừa rót nước cho hắn dì vừa an ủi:
- Nhiều đứa bị phạt nặng hơn ri nữa. Có lúc thầy Trí Việt phải can bác gia trưởng đó!
Hắm ấm ức:
- Nếu không ai tâu, thì làm răng bác biết chuyện con làm Thử té?
Thay vì trả lời hắn, dì hỏi lại:
- Có cơm nguội hồi trưa nè! để dì hâm lại canh hỉ?
Hắn thường ăn cơm ở chùa nên hắn không ngại mấy. Hơn nữa thấy dì Thục nhìn hắn chờ đợi nên hắn đành gật đầu. Hắn lấy đủa gắp một cục cơm cháy, vừa nhai vừa đợi canh.
Có giọng con gái từ sau lưng hắn:
- Bác gia trưởng thấy tui té đó!!!
Thử đang đứng sau lưng hắn lúc nào hắn cũng chẳng biết. Có lẽ đó là lý do mà dì Thục không trả lời câu hỏi của hắn lúc nãy.
Hắn quay lại nhăn nhó:
- Rứa ... đã hết tội chưa?
Thử vừa chỉ tay vào bát cơm nguội vừa trả lời hắn :
- Khi mô ông thấy bát cơm đó lên hơi thì mới hết tội!
Hắn sực nhớ đến câu: "Nực cười cơm nguội lên hơi", hắn vừa cười vừa nhìn dì Thục chan canh nóng vào bát cơm nguội. Hắn mang ơn dì Thục không biết bao!!! Hắn nhắm nghiền đôi mắt lại, vừa ngửa mặt về phía Thử, vừa chu mỏ huýt sáo. Dì Thục thì cười nức nẻ.
Hắn nghe một tiếng "Xí" thật nhỏ. Mở mắt ra, hắn thấy bóng Thử đang xuyên qua cửa nhà bếp.
Có lẽ vì cơm nguội lên hơi, hay tại dì Thục mà hắn và Thử "kết" nhau từ hồi đó. Ba mẹ hai đứa cũng rất thân nhau và chấp nhận cho hai đứa thành "chú thím". Chỉ đợi ngày lành, tháng tốt là ba mẹ hắn sẽ mang trầu cau đến nhà Thử.
Ôi, chiến tranh tàn nhẫn quá! Hắn chạy tuốt qua Mỹ còn Thử thì lại sang bên Tây Đức. Lúc đó ba Thử bị bệnh nặng, mẹ Thử đang lam lũ nuôi chồng.
Hắn cứ hi vọng rằng một ngày nào ấy hắn sẽ gặp lại nàng trên một vùng đất tạm dung nào đó.
oOo
Theo đúng dự tính thì sau khi máy bay hạ cánh từ Đài-Bắc, hắn sẽ về đến nhà ba mẹ hắn lúc trời vừa sắp tối. Vì cơn mưa dông bất ngờ đã làm trễ chuyến bay chiều hôm đó, nhưng rốt cuộc thì chiếc taxi cũng đã thả hắn ngay dưới con dốc không xa nhà ba mẹ hắn lắm; nếu đi bộ thì phải tốn năm mười phút.
Mưa vẫn còn lâm râm, gió thổi có vẻ mạnh. Hắn mang cái túi hành lý nặng gần 30 kí, lết bộ trên con đường mòn tối om, không một bóng người. Thỉnh thoảng hắn hụt chân vào những vũng nước đang đọng lại trên mặt đường. Mỗi bước chân hắn bước là mỗi tiếng ọt ẹt kèm theo của đôi giầy đầy nước. Hắn cố nhìn kỹ những căn nhà về phía bên phải của con đường mòn và mong sao đến nhà càng sớm thì càng tốt.
Cái bịch hành lý "chết toi" đó đã làm hắn toát mồ hôi. Chịu hết nổi, hắn đành đừng lại nhủ thầm: "Chả lẽ mình đi lạc đường hay sao?". Con đường này đâu có xa lạ gì đối với hắn trong hai mươi năm trước. Vả lại lần thăm ba mẹ hắn gần ba năm trước đây, hắn đã thường thả bộ xuống con dốc này. Hắn sực nhớ ra rằng ba hắn có nói: "Sớm muộn gì thì mình cũng phải dời nhà" . Hắn tự hỏi: "Không lẽ nhà nước tịch thu đất rồi sao?".
Hắn tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, đến khi hắn thấy tấm bảng "Hải Vân Sơn Tự" thì hắn biết chắc một điều là hắn đã băng qua khỏi nhà ba mẹ hắn xa lắm. Dầu muốn dầu không, hắn phải quay ngược lại đoạn đường mà hắn đã đi qua. Hắn bắt đầu lo sợ, hắn đánh bụng sẽ hỏi thăm mấy nhà bên đường.
Đang đi ngược lại, bỗng hắn dừng lại trước một căn nhà có vẻ quen thuộc. Dưới thứ ánh sáng xanh xanh, lập lòe của chiếc máy truyền hình pha lẫn với ánh đèn điện xuyên qua cánh cửa bên hông nhà, hắn nhìn thấy cái giếng nước quen quen lờ mờ nằm trên sân. Tim hắn bắt đầu đập mạnh.
Hắn gở cái mảng kẽm gai rào qua cổng nhà trong khi con chó đang sủa. "gâu gấu". Hắn sè sẹ bước về phía ánh sáng và đứng tần ngần trước cửa. Mẹ hắn đang nằm trên chiếc giường gỗ, ba thì đang ngồi khoanh tay bên cạnh mẹ và sóng mũi hắn chợt nong nóng.
Hắn đứng đó khá lâu. Nhìn ba mẹ hắn đang say mê xem cải lương, thình lình hắn vọt vào nhà, vật ba hắn ngã xuống giường. Mẹ hắn la ơi ới, mặt mày bà không còn một chút máu. Hắn vội bá cổ mẹ hôn lấy hôn để. Hết hôn mẹ rồi đến hôn ba. Hắn nhảy tọt xuống giường, giơ cả hai tay lên trời, đứng trước ba mẹ nhe răng cười toe toét.
Ba há hóc miệng nhìn hắn, còn mẹ thì nước mắt dầm dề. Bà vừa quệt mắt vừa gượng cười:
- Tau biết mày sắp dề... chớ bộ!
Ba la hắn:
- Cái thèng mi ẩu quá mi!
Hắn đắc chí:
- Bộ ba sợ đứt gân máu sao ba?
- Hôm tết mi núa mi không dề mà!
- Đi Về thình lình như vậy mới vui chớ ba!
Mẹ hắn chen vào:
- Thôi đi tắm đi ông! Hôi rình!
Hắn vừa đi vào nhà tắm vừa trả đũa mẹ :
- Việt Kiều mà mệ chê hôi há, chớ mệ tên chi rứa?
Từ nhà tắm đi ra, hắn vừa vò đầu vừa hỏi mẹ:
- Có gì ăn không?
Mẹ hắn bật cười:
- Có cơm cháy trong bếp đó! Không biết con chó hắn đã ăn hết chưa?
- Sao lúc nãy nó sủa mà mệ không nghe?
- Tối mô hén lại không sủa, hơi sức mô mà nghe!
Hắn đi ra phía trước sân nhà, vừa kéo túi hành lý ướt mèm vừa hỏi vọng vào:
- Sao ba đốn mất hàng cây kiền-kiền vậy?
Mẹ hắn lên tiếng:
- Tau bán được 5 triệu đó!
- Mệ không còn nhớ là đốn cây cũng mang tội sát sinh sao?
Hơn hai mươi năm qua, không biết bao nhiêu bảo tố, cái hàng cây đó vẫn đứng sừng sững. Chỉ một sớm, một chiều, chúng đã biến mất. Hắn cảm thấy tưng tức, thương hại cho hàng cây kiền-kiền làm sao. Chuyện hắn đi lạc đường trong lúc về thăm ba mẹ của hắn trong mùa hè này cũng tại cái vụ đốn cây ẩu của mẹ hắn mà ra, nhưng hắn không nói cho ba mẹ biết. Dầu sao thì lần sau hắn có về thăm ba mẹ, hắn sẽ không còn nhờ vào hàng cây kiền-kiền để làm dấu cho căn nhà của ba mẹ hắn nữa. Có lẽ cái giếng nước hơn ba mươi tuổi kia bao giờ cũng là bạn của hắn cả.
oOo
Hắn và thằng em đang phì phà những điếu thuốc, thong thả đợi từng giọt cafe đang nhỏ xuống trong cái ly nho nhỏ. Đối diện quán là ngôi chùa năm xưa, bên trái ngôi chùa là quán sửa xe Honda của em họ hắn. Thọ bỏ dở chiếc xe gắn máy đang sửa băng qua đường nhập bọn.
Đang tán gẫu về chuyện cũ, Thọ chợt hỏi hắn:
- Anh biết bả ở mô không?
- Bả nào?
Thọ cười:
- Bà Thử đó ...
Hắn như từ trên trời rớt xuống đất một cái bịch. Tim hắn đập "lộn xà ngầu" .
Hắn trợn mắt nhìn Thọ :
- Trời đất ơi! 20 mấy năm rồi!
Thọ vừa chỉ tay qua quán bên cạnh vừa nói:
- Qua quán bả chơi đi!
Hình như chiếc ghế hắn đang ngồi có cái lò xo búng hắn rơi xuống trước mặt Thọ. Không một chút do dự, hắn trố mắt ừ đại :
- Đi!
Hắn bỏ thằng em ngồi lại một mình. Vừa bước vào quán bên cạnh, Thọ liền hỏi anh chủ quán :
- Chị Thử có nhà không?
Anh chủ quán không mấy thân thiện hất mặt trả lời:
- Thử đang ở trong nhà!
Vừa lúc đó Thử đi ra, thấy Thọ Thử hỏi:
- Thọ cần cho rứa?
Thọ vừa gãi đầu gãi tai vừa nói :
- Dạ mô có cần chi mô! Có ông ni muốn chào chị mà!
Thử hết nhìn hắn rồi lại nhìn anh chủ quán. Cái quán nước vắng tanh, lại càng tẻ nhạt thêm. Không ai nói gì với nhau cả. Lâu thật là lâu, bỗng Thử nhìn thẳng vào mặt hắn. Nước mắt Thử ứa ra hai vệt dài trên má. Cũng may, nếu không có anh chủ quán và Thọ đứng ở đó, chắc chắn hắn phải chảy nước mắt theo.
Thử quệt nước mắt và cười thật tươi. Cái nụ cười ngày nào vẫn còn đó, với khuôn mặt già giặn và đẹp hơn xưa. Thử nhìn hắn thật lâu. Hắn cảm thấy bối rối với ánh mắt của Thử. Thấy vậy Thử lên tiếng:
- Mấy năm trước, sau khi em về lại Việt nam, "ba" nói anh vẫn còn bên nớ!
Hắn có vẻ hối tiếc:
- Sao về ẩu vậy?
- Tại học cái "Ẩu" của anh đó!
Hắn bật cười:
- Tôi ẩu đâu bằng Thử
- Anh mới là ẩu đó!
- Thử cho tôi xin một bát cơm nguội đi!
Thử đánh một phát vào lưng hắn. Hắn nhìn anh chủ quán cầu cứu :
- Thấy tui hiền nên ăn hiếp hoài!
Thử vừa cười vừa nói:
- Chắc cơm nguội của dì Thục hết lên hơi rùi anh ơi!
Hắn và Thử say sưa kể chuyện lưu lạc của hai đứa. Nhắc lại "giây thân ái" năm xưa, chuyện đám hỏi bị bỏ dở, hai đứa lại đỏ mặt cười ngất nga, ngất ngưởng. Anh chủ quán ngồi bên cạnh vừa pha nước cho hắn vừa lắng nghe hai đứa kể chuyện ngày xưa. Bây giờ đến phiên anh chủ quán lắc đầu, hết nhìn hắn rồi lại nhìn Thử.
Lúc hắn ra khỏi quán, Thử còn nói với theo:
- Nhớ xuống thăm "mẹ" nghe anh?!
(Đố các bạn anh chủ quán là gì của Thử vậy?)
Hết
OGXT - Ngày 3 tháng 9 năm 1999
↻
Trở lại Trang Trước
Cập nhập lần cuối cùng lúc 8:30h ngày 31 tháng 1 2012
Phạm Công Hiển